Nhưng cùng lúc, Tô Minh đã quay đầu nhìn về phía Lâm Chân Võ: “Tôi nắm chắc! Xin viện trưởng hãy tin tôi”.
Chuyện này…
Lâm Chân Võ lại trầm ngầm!
Tin? Tin thế nào đây?
Một cảnh giới bán bộ hóa thần đối đầu với cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ? Rốt cuộc là lấy cái gì để tin đây?
Huống hồ, Trần Thanh Minh ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ không chỉ đơn giản như vậy, bà ta còn rất nhiều chiêu bài. Tô Minh căn bản không hiểu sự khủng khiếp của bà ta.
Nhưng cuối cùng Lâm Chân Võ vẫn gật đầu đồng ý.
“Ông nội!”, Lâm Thanh Loan như sắp khóc, cô ta muốn nói gì nhưng bị Lâm Chân Võ khoát tay ngăn lại.
“Để cậu ta cảm nhận một chút thực lực của Trần Thanh Minh cũng tốt. Cậu nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tự tin quá mức, đúng là nên chịu chút đả kích, như vậy mới có thể phát triển hơn nữa”.
Lâm Chân Võ thầm nghĩ, đây là tính toán của ông ta.
Còn về an toàn của Tô Minh thì…
Hừm…
Thật sự đến lúc sinh tử, ông ta ra tay cứu Tô Minh là được. Nếu đã trở mặt với Trần Thanh Minh rồi, bà ta cũng ngang nhiên chối cãi thì Lâm Chân Võ cũng có thể như thế.
Khi thấy Lâm Chân Võ gật đầu thì con ngươi của tất cả mọi người ở đây như sắp rơi ra ngoài.
What?
Lâm Chân Võ thật sự đồng ý rồi sao? Đùa gì vậy?
Lẽ nào Lâm Chân Võ thật sự cảm thấy Tô Minh có cơ hội thắng sao? Không, phải là có cơ hội sống sót sao?
Tô Minh điên rồi, Lâm Chân Võ cũng điên theo sao?
“Con người đáng sợ nhất là không biết mình là ai”, Tống Kình Thương cách đó không xa lẩm bẩm.
Hắn ta vốn coi Tô Minh là đối thủ nhưng lúc này lại không có suy nghĩ đó.
Tô Minh chết chắc rồi!
Kể cả không chết thì một kẻ ngốc không biết mình là ai, tự tin một cách mù quáng thì cũng chẳng có tiền đồ gì, cũng không xứng đáng làm đối thủ của mình.
“Bà già vô liêm sỉ! Mời! Tôi mời bà đi chết đây!”, một giây sau, Tô Minh giơ tay ra làm tư thế mời.
Thoạt nhìn Tô Minh rất bình tĩnh nhưng tận sâu ánh mắt là sát ý ngút trời.
Sau đó, Trần Thanh Minh vừa gật đầu thì Tô Minh đã ra tay không do dự gì, không cho bà ta cơ hội ra tay trước.
“Bụp!”, không chỉ ra tay mà Tô Minh còn dùng cả thiên hỏa hỏa độc.