Hai tiếng sau.
Lam Tuyết còn đang ngủ.
Tô Minh mặc quần áo, xuống giường rồi đi đến phòng thuốc.
Đến nơi, anh lấy Hủ Diễm Hoa, Xâm Linh Căn cùng Chước Dương Quỳ ra rồi bỏ vào trong vò thuốc, bắt đầu luyện chế.
Bởi vì không có lửa đặc biệt nên anh chỉ có thể dùng loại lửa bình thường, tốc độ luyện chế cũng hơi chậm.
Tô Minh dùng tới mấy tiếng để luyện.
Sáng sớm hôm sau, ba loại thuốc có tính ăn mòn cực mạnh đã được luyện chế thành chất lỏng màu tím đen không mùi không vị nhưng Tô Minh biết rõ tính ăn mòn của chúng đáng sợ đến nhường nào.
Anh lấy nước Vận Nham ra rồi đổ toàn bộ vào.
Cảnh tượng thần kỳ chợt xuất hiện. Chất lỏng màu tím đen cùng nước Vận Nham hòa vào nhau biến thành màu đỏ máu!
Hơn nữa độ đặc của chất lỏng giảm xuống chỉ còn lỏng như nước, lại còn hơi trong suốt.
Tô Minh lấy Xích Ảnh kiếm ra.
Một tay anh cầm vò thuốc, một tay cầm Xích Ảnh kiếm, anh nghiêng vò thuốc khiến chất lỏng màu đỏ tươi đổ lên thân kiếm.
Cảnh tượng thân kiếm bị ăn mòn hoặc chất lỏng theo thân kiếm rơi xuống đất không xuất hiện.
Mà là…
Chất lỏng màu đỏ tươi bị thân kiếm hấp thụ.
Vô cùng quỷ dị.
Nhìn kỹ thì thấy trên mặt kiếm gợn lên rất nhẹ, tham lam mà hấp thụ hết chất lỏng màu đỏ.
Cho đến khi trong vò thuốc không còn lấy một giọt.
Lúc này, Xích Ảnh Kiếm hơi rung lên.
Tô Minh nắm chặt lấy nó, khống chế không cho nó phát cuồng. Cánh tay anh cũng theo đó mà run lên.
Mấy phút sau.
Xích Ảnh kiếm cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Nhưng tất cả mọi vật trong phòng thuốc đều đã bị lưỡi kiếm chém đứt.
Trên thanh kiếm xuất hiện sắc đỏ máu kỳ dị.
Tô Minh bứt lấy một sợi tóc.
Sau đó, chỉ trong nháy mắt, Xích Ảnh kiếm đã vung lên liên tiếp mười lần, mà sợi tóc đã bị chia thành mười một đoạn.
“Còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng”, Tô Minh lầm bẩm, trong ánh mắt tràn ngập sự mừng rỡ.