"Một khi bước vào Thiên Kiếp Siêu Thoát mới hiểu được Siêu Thoát chân chính chỉ có Thiên Kiếp", Tô Minh lẩm bẩm, lần này anh đã gặt hái được rất nhiều, nhiều đến mức cảm thấy không chân thật. Ví dụ như cây Thế Giới, vì lần lột xác này đã hoàn toàn lớn lên. Nếu anh muốn thì chỉ dựa vào sinh mệnh lực tinh khiết vô cùng vô tận do nó cung cấp cũng đủ để khiến một nền văn mình cấp bốn, thậm chí là cấp năm lập tức sống lại.
Kiếm tâm cũng lớn mạnh lên, ngay cả Tô Minh cũng không biết ruốt cuộc nó đã đạt tới trình độ nào. Nhưng, anh có thể xác định, giờ kiếm tâm của mình đã có thể rời khỏi cơ thể, chỉ một suy nghĩ thôi là nó sẽ biến thành kiếm và còn mạnh hơn cả dung khí.
Đương nhiên, việc kiếm tâm có thể rời khỏi cơ thể để chiến đấu là một con át chủ bài của anh, không tới một trình độ nhất định thì anh sẽ không dùng. Một con át chủ bài và đòn sát thủ chân chính là phải có sự bất ngờ.
Sau đó là kho tàng huyết mạch, giờ sự khống chế của anh với nó đã tăng lên rất rất nhiều!
Vì thế mà ở mặt sức mạnh, trước đó vừa lên đến 8000 Long lực, giờ lại tăng lên nữa, vả lại còn cực kỳ đáng sợ, chắc phải khoảng 20 ngàn Long lực. Đây là một con số như thế nào? Ban nãy, khi anh giết chết Hình Lăng là đã rất nương tay rồi, sợ mình khẽ dùng sức cái thì không chỉ giết hắn ta thôi, mà còn phá hủy cả Kiếp Trì.
Còn có cường độ cơ thể, nói thật, giờ anh chỉ đứng đây và mặc cho lão Trang tấn công thì chắc ông ta cũng không thể khiến anh rách da nữa là. Nó mạnh đến nỗi chính Tô Minh cũng cảm thấy như đang nằm mơ, không thực tế xíu nào!
Còn những mặt khác như tính cảnh giác, kiếm nguyên... đều có sự lột xác và tăng lên.
Vừa tiến vào cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát, Tô Minh bỗng dưng muốn xông thẳng đến nền văn minh cấp chín để đi tìm Thiên Nữ với sự tự tin cùng cực!
Tô Minh hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
Bấy giờ, Kiếp Trì cũng mở.
Tô Minh bước ra khỏi Kiếp Trì.
“Tô Minh, ha ha ha ha, tốt, tốt, tốt, rất tốt”. Lão Trang cười, kích động chạy đến trước mặt Tô Minh, liên tục vỗ bả vai anh mấy lần. Cũng may sức chịu đựng của thân thể Tô Minh hiện tại vô cùng mạnh, nếu không thì lão Trang vỗ mấy lần thế này là anh đã ngã gục xuống rồi.
“Lão Trang, cảm ơn!”. Tô Minh cảm ơn, anh rất cảm kích. Dù với sức mạnh hiện tại của anh hoàn toàn áp đảo lão Trang, nhưng mà anh rất tôn trọng ông ta, anh có thể cảm nhận được sự coi trọng và ủng hộ của đối phương.
“Hừ!”, ở đằng xa, Trì Thương Tuyết hừ một tiếng. Trước đó, cô ta còn lo lắng cho Tô Minh, bây giờ thì lại tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, cô ta liếc nhìn Tô Minh một cái. Trong lòng cô ta rất khó chịu, như thể Tô Minh nếu chết ở Kiếp Trì mới có thể vui vẻ.
“Ha ha, thằng nhãi họ Tô này, vừa rồi con bé Tuyết rất lo lắng cho cậu đó, con bé ấy à, chỉ biết giả vờ kiêu ngạo thôi, chứ nói một đằng nghĩ một nẻo!”, tâm trạng của lão Trang cực kỳ tốt nên trêu ghẹo một chút.
“Lão Trang, người nói cái gì thế?”, trong giây lát Trì Thương Tuyết đỏ mặt lên, thi triển thân pháp, chạy ngay lập tức.
“Đừng quên vụ đánh cược nhé!”, Tô Minh nói to.
Trì Thương Tuyết suýt chút nữa té khỏi không trung vì xấu hổ.
“Tên khốn, tên khốn nạn!”, Trì Thương Tuyết thấp giọng chửi rủa, thân pháp lại thúc đẩy nhanh hơn, cố gắng chạy cho khuất bóng.
“Tông chủ, tôi không cẩn thận giết chết Hình sư huynh rồi…”. Sau đó, Tô Minh nhìn về phía Trì Chân Phong nói.
Dù sao thì Hình Lăng cũng là đồ đệ của Trì Chân Phong, hơn nữa còn là đồ đệ duy nhất.
“Là do hắn ta gieo gió gặt bão!”, Trì Chân Phong nói, mặc dù trong lòng còn thổn thức, nhưng nói gì thì cũng đã muộn rồi. Huống chi tất cả mọi người đều nhìn ra là Hình Lăng muốn ám sát Tô Minh trước, cuối cùng mới bị Tô Minh giết. Đáng đời hắn ta thôi, không còn gì để nói cả, chưa kể, hiện giờ Tô Minh cũng gần như là con rể tương lai của ông ta rồi.