Tô Minh bình tĩnh nói.
Giọng nói trầm bổng, vang lên khắp trường kiếm.
Bay đến tai mọi người.
Sau đó.
Thuấn di!
“Vút”.
Có thể so sánh với thuấn di.
Tô Minh lập tức xuất hiện bên cạnh Huyền Diễm Thiên Lan.
Đúng.
Chính là bên cạnh.
Mà bên cạnh Huyền Diễm Thiên Lan... chính là thanh kiếm đó.
Nói cách khác, Tô Minh đã thuấn di từ trên cao rồi xuất hiện ở trung tâm trường kiếm, ngay khi xuất hiện, anh liền xuất hiện bên cạnh thanh kiếm.
Không kém một bước nào.
Thậm... thậm... thậm chí...
Tô Minh còn tiện tay đặt lên trên thanh kiếm kia.
Ừm.
Anh không rõ về kiểu thi chọn kiếm này, mặc dù trên đường nghe Tống Cẩm Phồng nói qua, nhưng lại không nghĩ tới mà để trong lòng.
Hử, anh đúng thật là, giống như tùy tiện nâng một thứ gì đó lên, tiện tay dựng thanh kiếm kia lên, đối mặt với Huyền Diễm Thiên Lan, mà trong mắt của Huyền Diễm Thiên Lan chỉ có sát ý.
Cũng không hề nghĩ tới việc anh giơ tay nhấc kiếm lên có nghĩa là gì?
Đúng lúc đó.
Cả quảng trường đều im lặng.
Im lặng ngấm đến xương...
Tròng mắt của rất nhiều người đều mở to như sắp nổ tung.
Họ đều nhìn vào Tô Minh.
Vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.
Bọn họ... bọn họ đã nhìn thấy gì vậy?
“Là anh!”, Huyền Diễm Thiên Lan vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, ánh mắt tràn ngập hận ý và sát ý, nhìn chằm chằm Tô Minh, cả giọng nói cũng tràn đầy tà khí.
Nhưng ngay sau đó, Huyền Diễm Thiên Lan nghĩ đến điều gì đó, vô thức nhìn vào tay của Tô Minh, bàn tay đó đang cầm lấy thanh kiếm... đôi mắt đẹp của cô ta run rẩy như sắp nổ tung.
“Suỵt, đợi một chút...”, cùng lúc đó, vẻ mặt của Tô Minh đột nhiên trở nên kỳ lạ, tạm thời thu lại sát tâm và sát ý với Huyền Diễm Thiên Lan. Lúc này, anh có chuyện quan trọng hơn.
Kiếm tâm của anh bây giờ đang run rẩy điên cuồng, đến cả kiếm hồn Xương kiếm được tu luyện từ Ma La Kiếm cũng vang lên âm thanh ngạc nhiên.
Đồng thời, kiếm nguyên trong cơ thể cũng rung động mạnh mẽ, mà tất cả những thứ này dường như đều xuất phát từ thanh kiếm mà anh vô tình, không cẩn thận, tùy tiện đặt tay lên.