Tất nhiên, họ cũng sẽ không mạo hiểm vì một thế lực phụ thuộc không mấy quan trọng.
Tô Minh đến nhà Công Tôn thì phát hiện ở đây đã trống không.
Tiếp đó, anh lại đến nhà họ Ngụy thì phát hiện nơi này cũng thế.
Rất nhanh Tô Minh nhận được tin, sau khi biết thế lực chống lưng ở Huyền Linh Sơn từ bỏ mình thì nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy sợ đến nỗi dẫn tất cả mọi người bỏ trốn.
Họ đã chạy về phía bắc.
“Chạy ư?”, Tô Minh cười khỉnh, nói với giọng chế giễu.
Nếu như thông minh thì người nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy nên tự sát mới đúng.
Định chạy ư? Còn muốn sống ư?
Ha ha…
Rất nhanh, Tô Minh đã triển khai ra tốc độ khủng khiếp nhất.
Nửa tiếng sau anh đã có mặt ở ngoại ô Đế Thành.
Tô Minh chắn trước mặt người nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy, nếu cộng lại cũng phải lên đến 1500 người.
“Liều mạng với nó đi!”, Công Tôn Hạ hét rống lên.
“Liều mạng đi! Không liều cũng chết, chúng ta đông người mà”, Ngụy Chấn Phong cũng phẫn nộ hét lên.
“Giết!”, quả nhiên lúc này các tu giả võ đạo của viện võ đạo nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy đều lao về phía Tô Minh như phát điên.
Kẻ nào kẻ nấy đều liều mạng, thậm chí trong lúc xông lại còn tự hủy diệt nữa.
Đáng tiếc…
Tô Minh quá mạnh!
Hiện giờ Tô Minh đối mặt với những tu giả võ đạo ở giới thế tục đều như sóng biển gặp phải nước ở khe suối.
Cách biệt lớn đến nỗi không thể dùng từ gì để miêu tả.
Tô Minh di chuyển thân người, toàn thân biến mất như bóng ma…
Tiếp đó là màn chém người như chém chả.
Người nhà họ Ngụy và nhà Công Tôn ngã như ngả rạ.
Một phút sau, cảnh tượng trước mặt như địa ngục Tu La.
Chỉ còn lại Ngụy Chấn Phong và Công Tôn Hạ vẫn còn sống.
Hai người nhìn thấy cảnh tượng máu tanh trước mặt thì sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, lúc này chỉ còn lại một hơi thở.
Tô Minh dày vò hai kẻ này trong vòng một tiếng, cuối cùng chém chết luôn.
“Diệp Võ! Diệp Phù! Các anh em ở viện võ đạo nhà họ Diệp, cả ông nội, tôi đã báo thù cho các người rồi, mọi người hãy yên nghỉ nhé!”, Tô Minh tự nhủ.
Sau đó…
Mắt Tô Minh sáng lên, hít một hơi thật sâu, nói: “Phải đi tìm Tiêu Nhược Dư rồi!”