Rõ ràng phía cuối chân trời vang lên một tiếng than khóc.
Sau đó.
Cơ hồ tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được pháp tắc trong vực Hỗn Độn không còn hoàn chỉnh nữa, linh khí có xu hướng thoái trào và tiêu tán.
Cái… cái… cái này chứng minh khí vận của nền văn minh Xương đang lụi tàn?
Cũng chỉ khi khí vận của một nền văn minh phiêu tán mới có thể gây ra loại kết quả này!
Tại sao khí vận của nền văn minh Xương đột nhiên biến mất? Một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu họ- binh khí Vĩnh Hằng bị thương rồi!
Là một binh khí Vĩnh Hằng, kiếm Xương được sử dụng để trấn áp khí vận của nền văn minh Xương, đây là nhiệm vụ của nó, vốn không phải để chiến đấu.
Dùng để chiến đấu bình thường sẽ không có khả năng bị thương, nhưng một khi bị tổn hại, sẽ không thể hoàn toàn áp chế khí vận của nền văn minh nữa, sẽ dẫn tới việc khí vận lụi bại.
Vậy thì, cũng chính là nói, vừa rồi… kiếm Xương đã thua Ma La Kiếm của Tô Minh?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, có thể tưởng tượng được sự kinh hãi, lạnh căm có chết cũng không dám tin kia của những người đang có mặt.
Điều đó là không thể! Tại nền văn minh Xương, kiếm Xương là vô địch, tuyệt đối vô địch mới đúng! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhất thời tâm trí của hàng trăm triệu người đều trở nên trì độn.
Sau một lúc.
Ánh sáng mờ dần.
Dưới cái nhìn chăm chú của hàng vạn ánh mắt, mơ hồ nhìn thấy… Tô Minh sử dụng Ma La Kiếm phát ra kiếm quang Thiên Vẫn vẫn đứng đó! Sắc tím mờ nhạt, nhàn tản thực sự vẫn phiêu bồng nơi đó!
Mặc dù, ánh sáng đã ảm đạm đi vài phần!
Mà kiếm quang chém ra từ kiếm Xương đã không dấu vết biến mất.
Mắt thấy là thực.
Là sự thực!
Một chiêu tung ra của kiếm Xương lại bại trước Ma La Kiếm của Tô Minh.
“Không! Không thể nào, điều này tuyệt đối không thể xảy ta!”, Nhiếp Thanh Cầm gần như sụp đổ.
Trên thực tế, từ khi Tô Minh đến cho tới nay, cho dù trước đó anh chém giết bốn lão Viên Nha, chém giết Tùy Y Nhân, thậm chí là bà lão Quỷ Sha, bà ta dù tức giận, không cam lòng, thống khổ nhưng vẫn chưa từng hoảng loạn, bởi bà ta nắm giữ kiếm Xương kề bên, kết quả nhất định có thể…
Nhưng hiện tại.
Mọi thứ không còn chắc chắn nữa!
Tuy nhiên tâm trạng suy sụp này kéo dài chưa tới nửa nhịp thở, cơ thể Nhiếp Thanh Cầm liền run lên, nội tâm bà ta tràn ngập sợ hãi cùng lạnh băng tới tận xương tủy.