Hoặc có thể nói là đồ để lấy lòng Tô Minh.
Đừng thấy giờ Tô Minh chẳng là gì trong mắt ông ta.
Có thần hồn của cô gái kia thì sớm hay muộn gì, Tô Minh cũng sẽ trở thành người đứng ở đỉnh của thế giới Đại Thiên thôi. Ông ta cảm thấy, điều ấy sẽ chẳng xa lắm đâu.
Quan Hoàng vẫn luôn lấy làm tự hào về mắt nhìn người của mình.
Và lần này cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa, da mặt ông ta cũng rất dày.
Trước đó, dường như việc ông ta khinh bỉ, chế giễu Tô Minh, muốn con gái mình cắt đứt mọi quan hệ với anh là nhân cách thứ hai của ông ta làm chứ không phải Quan Hoàng.
Chẳng thấy xấu hổ dù là xíu xiu.
"Vậy thì cảm ơn", Tô Minh cũng không khách sáo.
Có tiền mà không lấy thì chính là thằng ngốc!
"Phụ hoàng, hôn ước của con...", lúc này, Quan Khuynh Thành chợt mở miệng. Hôn ước là điều vẫn luôn quẩn quanh, tựa như một tảng đá đè nặng trong lòng cô!
Giờ lợi dụng lúc này, đương nhiên cô sẽ mở miệng nhắc tới.
"Hôn ước? Khuynh Thành, con có hôn ước sao? Sao trẫm không biết?", Quan Hoàng cười nói.
Ông ta dứt khoát bác bỏ.
Con gái mình đúng là có một cái hôn ước, mà đối tượng còn có lai lịch khá kinh khủng.
Ở thế giới Đại Thiên cũng là nhân vật số một số hai.
Nhưng thì sao?
So với thần hồn cô gái kia thì gộp những lão quái vật kia và mấy ông trùm ở cả thế giới Đại Thiên lại cũng chẳng đáng là gì.
Quan Hoàng quyết định để con gái mình đi theo Tô Minh.
Dựa vào mối quan hệ đó, sau này, có khi thần hồn cô gái kia sẽ trở thành ô dù của Quan La Thiên.
Cho dù cô ta lười giúp Quan La Thiên thì có cô ta, Tô Minh cũng sẽ vùng lên trong thời gian ngắn thôi. Con gái mình đi theo Tô Minh chắc chắn sẽ không thiệt.
"Phụ hoàng, người đúng là khiến con bất ngờ đó", Quan Khuynh Thành cạn lời. Trong lòng cô, phụ hoàng là người cực kỳ bá đạo và quả quyết, nói một không nói hai, một tay che trời. Ai ngờ, cũng có một mặt không biết xấu hổ như vậy.
Có điều, Quan Khuynh Thành cũng rất vui.
Ừ, còn có chút kiêu ngạo.
Đó là người đàn ông mình nhìn trúng đấy!
Không ai bì nổi!