Hiểu rồi.
“Thành tích có hay không không sao cả, quan trọng là cứu người”, Huyền Sơ Tình không chút do dự nói.
“Cảm ơn!”, Tô Minh rất cảm kích, nhưng loại biết ơn này đều để trong lòng, anh nợ Huyền Sơ Tình.
“Vậy thì đi cùng tôi”, Ninh Khinh Khinh cuối cùng vẫn quyết định đưa Tô Minh tới nơi yếu nhược kia.
Tuy rằng, cho dù là chỗ yếu nhược, cô ta cũng quả quyết Tô Minh không thể cưỡng chế phá tan, nhưng ngộ lỡ?
Cứu người quan trọng!
Thế giới bên ngoài.
“Con nhóc này, đáng lẽ không nên để nó tiến vào bí cảnh”, sắc mặt của thành chủ Mai Tiên đã có chút khó coi.
Tại thời điểm này, video đang được đồng bộ hóa.
Hành động của con gái không khác gì hành vi gian dối để giúp đỡ Tô Minh.
Đó là một loại nghi ngờ đối với tính công bằng của cuộc thi bí cảnh Mai Tiên.
May mắn thay cho dù là nơi mỏng yếu của bí cảnh đều đã bị tất cả mọi người biết được, cũng không có bất luận kẻ nào có thể cưỡng ép mở ra bí cảnh, ông ta vẫn có điểm tự tin này.
Rất nhanh.
Dưới sự dẫn dắt của Ninh Khinh Khinh, ba người họ đã tới trước một cái hồ.
Hồ nước rộng lớn tuyệt đẹp.
Địa hình tương đối thấp, ngước đầu liền có thể thấy một thác nước hùng vĩ.
Mặt hồ như một tấm gương khổng lồ, gợn sóng bập bềnh, nước trong vắt vô cùng.
“Tô Minh, anh ra tay đi, tung đòn về phía mặt hồ này”, Ninh Khinh Khinh chỉ vào mặt hồ trước mắt nói.
Tô Minh tùy ý phất tay.
Vung một quyền về phía mặt hồ.
Theo lẽ thường nên là nước hồ nổ tung, xuất hiện cột nước khổng lồ, thậm chí mặt hồ phải bị xé rách khô cạn, nhưng sau khi Tô Minh tùy ý tung ra một quyền, quyền này rơi xuống mặt hồ, mặt hồ lại tỏa ánh sáng chói lòa, giống như chiếc gương bị mặt trời chiếu tới phản quang lại.
Chỉ còn lại một quyền ấn lăn tăn gợn sóng trên mặt hồ.
Rất nhỏ bé.
Tiếp đó mặt hồ liền an tĩnh lại, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt Tô Minh lóe lên, trong lòng có chút kinh ngạc.