Bên ngoài Kiếp Trì, rất nhiều đệ tử và ban lãnh đạo của Kiếp tông đều thay đổi sắc mặt, sự kích động, phấn khích, ồn ào dần dần biến mất, thay vào đó là sự khó hiểu.
"Chuyện gì thế này?"
Đúng thế! Chuyện gì xảy ra vậy?
Tất cả mọi người đều thấy Hình Lăng cướp hết những tinh hoa, kể cả nước ao màu máu ở tầng trong gom góp về quanh người mình, mắt thấy sắp hấp thu vào người thì bỗng dưng dừng lại.
Cảm giác ấy giống như một quả trứng gà đã được bóc sẵn đưa đến tận miệng, cũng đã há miệng ra, nhưng lại bị bắt ngừng lại.
"Bố, người hiểu không?", Trì Thương Tuyết ngơ ngác, không nhịn được hỏi.
"Không hiểu", Trì Chân Phong nhíu mày, lắc đầu đáp.
Ngay sau đó.
"Khốn kiếp! Nuốt cho tôi!", bên trong Kiếp Trì, sắc mặt Hình Lăng chợt thay đổi hẳn, có chút kinh ngạc, sốt ruột, nhỏ giọng quát. Sau đó, hắn ta điên cuồng vận chuyển hố đen định hấp thu món ngon đã dâng lên tận miệng.
Đáng tiếc, vẫn chẳng thể làm được.
Cảm giác ấy như đã cắm ống hút vào rồi lại không thể hút trân châu lên.
Sắc mặt Hình Lăng đã còn không sốt ruột nữa, mà lập tức trở nên kinh ngạc, khó coi. Hắn ta như nghĩ tới gì đó, ngẩng phắt đầu lên ngó sang Tô Minh: "Tô sự đệ, là cậu!"
Hình Lăng cũng không phải thằng ngu, chuyện kỳ lạ như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân của nó. Mà ở đây, chỉ có mình và Tô Minh, chứ không còn kẻ thứ ba.
Lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Minh mà xem, không phải Tô Minh thì còn ai nữa?
Trái tim Hình Lăng bỗng đập lên thình thịch, có chút sợ, sự tự tin, đắc ý và kiêu ngạo ban đầu như bị một thùng nước lã giội thẳng vào người.
"Hình sư huynh, nếu có đồ tốt mà anh nhìn trúng thì có thể xin ý kiến của tôi. Biết đâu tôi ăn no còn có thể chia cho anh húp một ngụm. Nhưng, tôi không cho thì anh cũng đừng có mà mơ", Tô Minh nhìn Hình Lăng, nhàn nhạt nói.
Tô Minh vừa nói xong, bèn lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Quay về".
Thoáng chốc, vô số tinh hoa màu máu đầy tinh khiết tụ tập quanh người Hình Lăng như dịch chuyển tức thì biến mất sạch.
Nhìn kỹ thì chúng đã xuất hiện trước mặt Tô Minh, xung quanh Hình Lăng chẳng còn sót lại gì, chỉ còn nước lã, không chứa chút tinh hoa nào.
"Không thể nào!", Hình Lăng hoảng sợ, thở hổn hển quát.
Hắn ta vừa quát vừa vận chuyển thiên thể Thần Phạt của mình, dùng hết sức mạnh cướp lại, hấp thu, song, có tác dụng gì sao? Chẳng có tác dụng gì hết!
Còn Tô Minh, anh không để ý đến Hình Lăng mà bắt đầu hấp thu tinh hoa trong nước ao.
Lỗ chân lông cả người Tô Minh nở ra, từng giọt tinh hoa trong veo lấp lánh như những tinh linh màu đỏ bị Tô Minh hấp thu vào trong cơ thể.
Càng đáng sợ hơn là tốc độ hấp thu tinh hoa nước ao của Tô Minh cực kỳ nhanh, nhanh đến nỗi đám Hình Lăng, lão Trang, Trì Chân Phong đều sợ ngây người.
Bản thân Tô Minh lại không biết điều đó, anh cứ nghĩ rằng người khác cũng hấp thu với tốc độ như mình, tốc độ của anh chỉ bình thường thôi.
Tô Minh nhắm mắt, mặt mày bình tĩnh có chút hưởng thụ.
Không những thế, thậm chí Tô Minh còn cảm thấy giác quan thứ sáu của mình càng trở nên nhạy bén, thần hồn càng hoàn mỹ, trong vắt hơn. Không ngờ tinh hoa trong nước ao này còn ảnh hưởng tới cả thần hồn.
"Đúng là thứ tốt", Tô Minh thầm khen, rồi không khỏi hấp thu nhanh hơn.
"Không! Không! Không! Chúng đều là của tôi! Của Hình Lăng tôi!", Hình Lăng muốn ngất, những phân tử màu máu đầy tinh hoa trong nước ao nhanh chóng bị Tô Minh hấp thu. Hơn nữa, trông có vẻ cậu ta còn như một cái động không đáy, vẫn tiếp tục hấp thu khiến hắn ta đau lòng, ghen tỵ đến đỏ mắt.
Hình Lăng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, con ngươi ngày càng đỏ chót.
Bên ngoài Kiếp Trì.
"Con kiến khốn kiếp, lẽ nào cậu ta định ra tay phá hủy chuyện tốt của Tô Minh sao?", lão Trang quát, ánh mắt không khỏi ngó sang Trì Chân Phong: "Viện trưởng, ông có một đệ tử tốt đấy".