Thân kiếm vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Rung lên leng keng mãi.
Đó… Là Linh Bảo Hỗn Độn!
Bên ngoài, Đạm Đài Vô Tình nhìn thấy rõ mồn một, con ngươi bắt đầu run rẩy, cũng bắt đầu sốt ruột lo lắng đến chết đi được.
“Ngắt ngang!”, ánh mắt Tô Minh trở nên nặng nề, gầm lên, dùng đến thần thông không gian.
Nhưng…
Vô dụng mà thôi.
Thần thông không gian… Chẳng… Chẳng thể làm gì được với lưỡi đao đó.
“Lưỡi đao đó cũng ẩn chứa quy luật không gian khắc sâu bên trong, thần thông không gian đó chẳng có tác dụng gì với nó cả”, thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở.
Không có hiệu quả.
Lưỡi đao chỉ còn cách cơ thể Tô Minh chưa tới một mét.
Không còn kịp nữa rồi.
“Bia Huyền Diệu!”, Tô Minh gầm khẽ.
Bia Huyền Diệu xuất hiện.
Bao phủ cả người anh.
Bấy giờ, cũng chỉ có thể dùng đến bia Huyền Diệu.
“Xoẹt…”
Ảnh đao đánh vào bia Huyền Diệu.
Trong trẻo.
Đồng thời, ánh sáng của bia Huyền Diệu cũng nhanh chóng yếu đi, hơn nữa trên tấm bia còn khắc một vết đao rất sâu.
Bản thân Tô Minh.
Gục ngã.
Cả người anh như đang đánh mất cả linh hồn.
Hơi thở sinh mệnh trở nên suy yếu.
Như một ngọn đèn đã cạn dầu, có thể bị thổi tắt bất kỳ lúc nào.
“Một món bảo bối tốt”, Cố Đình Tiêu liếc sang bia Huyền Diệu, khen một câu: “Tốt đến nỗi khá là đáng ghét đấy”.
“Cây Thế Giới, cành, trói buộc”, ngay sau đó, Cố Đình Tiêu chỉ vào bia Huyền Diệu.
Trong phút chốc.
Từ đan điền hắn ta xuất hiện một nhánh cây cực kỳ quỷ dị.
Nhánh cây kia vừa xuất hiện đã nhanh chóng khiến bia Huyền Diệu bị thương, bia Huyền Diệu run lên điên cuồng hồi phục vết thương.
Cảm giác nguy hiểm nhanh chóng bao trùm lấy bia Huyền Diệu.