Hiện giờ Tiêu Nhược Dư vẫn chỉ như một con rối. Bởi vì nắm quyền lớn trong tổng hội là đại trưởng lão.
Thậm chí, theo như cách nói của Tiêu Nhược Dư thì đại trưởng lão này bị tình nghi giết bố của cô ta.
Lúc này Tô Minh không khỏi dấy lên sát ý.
“Xin cậu chủ Tô tha mạng! Xin hãy nghe tôi giải thích. Tôi biết cậu có mối quan hệ mật thiết với hội trưởng của chúng tôi, mà hội trưởng thù hận tôi rất lớn. Nhưng tôi hoàn toàn bị oan. Đúng là trước đó tôi có liên kết với các trưởng lão khác khống chế và ép hội trưởng phải rời đi. Nhưng tôi không hề giết bố cô ta. Cái chết của bố cô ta là do lão già Phong Bất Hủ vu oan cho tôi”, Viên Phương Hà vội nói, ông ta thấy vô cùng sốt ruột.
“Vậy sao?”, Tô Minh khẽ thu lại sát ý: “Nói tiếp đi!”
“Tôi có chứng cứ đủ để chứng minh mình trong sạch. Đợi đến khi cậu chủ Tô tìm thấy hội trưởng của chúng tôi thì tôi sẽ đưa chứng cứ ra trước mặt hội trưởng và cậu chủ”, Viên Phương Hà nói tiếp: “Tôi biết là cậu chủ Tô rất muốn tìm hội trưởng của chúng tôi, và tôi cũng biết hội trưởng đang ở đâu?”
Viên Phương Hà vô cùng hạnh phúc bởi vì những thông tin mình thu thập được trong thời gian vừa qua cuối cùng cũng dùng đến được.
Nếu không thì hôm nay cũng khó lòng mà ăn nói với Tô Minh.
Sở dĩ ông ta muốn thu thập thông tin của Tiêu Nhược Dư là vì có liên quan đến kho báu vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh.
Làm sao Viên Phương Hà có thể chịu được cảnh kho báu vật rơi vào tay Phong Bất Hủ?
Nếu để Phong Bất Hủ lấy được thì sau này mấy trưởng lão như ông ta sẽ bị khống chế. Và người thắng cuộc cuối cùng sẽ chính là Phong Bất Hủ.
Chính vì như vậy nên thời gian này ông ta liên kết với mấy vị trưởng lão, cố gắng hết sức để thu thập thông tin.
Mà hội đấu giá Tứ Đỉnh lại rất giỏi trong việc thu thập thông tin.
“Nói đi!”, Tô Minh có chút kích động.
“Hôm đó ở nhà họ Diệp, ông cụ Diệp đã ủy thác cho hội trưởng cứu mấy cô gái Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn và Chu Khánh Di đi, còn mang theo cả thi thể của Diệp Mộ Cẩn. Hội trưởng của chúng tôi đưa họ đến Ma Thành, trốn ở trong một tòa nhà cũ ở ngoại ô Ma Thành. Nếu như không có gì bất ngờ thì kho báu vật trong truyền thuyết của hội đấu giá Tứ Đỉnh cũng nằm ở xung quanh tòa nhà đó”, Viên Phương Hà vội nói.
“Dẫn tôi đi!”, Tô Minh chỉ thốt ra ba chữ mà giọng nói lạnh lùng như đóng băng mọi thứ.
Thi thể của Mộ Cẩn sao?
Thành thi thể rồi sao?
“Vâng vâng!”, Viên Phương Hà run rẩy đáp lại rồi lập tức dẫn đường.
Một tiếng sau…
Trước một tòa nhà hoang tàn ở ngoại ô Ma Thành…
“Chính là tầng hầm dưới này. Còn đám người Phong Bất Hủ đã biến mất rồi. Hừm! Ông ta được tin cậu chủ Tô vẫn còn sống nên chắc đã sợ chết khiếp và bỏ trốn. Hôm đó, khi cậu chủ Tô bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận, chính Phong Bất Hủ đứng phía sau giúp đám nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy và nhà Công Tôn. Trước nay Phong Bất Hủ luôn ẩn mình, chỉ đến khi Tây Lâm Sát trận biến mất, Phong Bất Hủ tưởng cậu chết rồi nên ông ta mới ngang nhiên đứng ra”, Viên Phương Hà chậm rãi nói.
Viên Phương Hà nói ra một số bí mật.
“Phong Bất Hủ sao?”, ánh mắt Tô Minh nheo lại, giọng nói lạnh lùng.
Một lúc sau, Tô Minh đi vào tòa nhà cũ đó.
Sau khi đi vào trong, quả thật anh cảm nhận được bên dưới tòa nhà có khí tức, khí huyết, đúng là ở bên dưới có người rồi.
Tô Minh nhanh chóng đi xuống dưới tầng hầm.
“Ai vậy?”, dì Cầm phản ứng lại ngay đầu tiên khi phát hiện có người đến. Bà ta quát lớn, trong giọng nói có chút căng thẳng.
Sắc mặt của Tiêu Nhược Dư cũng biến đổi.
Đám người Tống Cẩm Phồn cũng biến sắc.
“Tôi đây!”, Tô Minh đi đến trước phòng rồi xuất hiện trước mặt mọi người.
Dì Cầm ngây người ra.
Tiêu Nhược Dư cũng vậy.