Ai biết anh còn sống được mấy ngày nữa chứ.
“Phải không? Nửa tiếng trước các người còn cho rằng Tô Minh nhất định sẽ chết đấy”, Lạc Thu Thủy cười khẩy.
…
Hôm sau.
Hội đấu giá Tứ Đỉnh.
Tô Minh đưa thuốc mà anh điều chế riêng cho Tiêu Nhược Dư, loại thuốc này có thể khiến vết sẹo còn sót lại trên mặt cô ta hoàn toàn biến mất.
“Cảm ơn anh, tối qua thật xin lỗi”, Tiêu Nhược Dư nhận thuốc rồi khẽ nói, cô ta có hơi áy náy.
Cô ta xin lỗi là vì tối qua không đến Ma Thành giúp anh.
Cô ta muốn đi nhưng đáng tiếc, một bán bộ thiên vị như cô ta đi cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể thêm gánh nặng cho anh vì thế cô ta định đi cùng dì Cầm bởi dì Cầm dù sao cũng là thiên vị trung kỳ, có thể giúp được ít nhiều.
Nhưng dì Cầm lại trực tiếp từ chối với lý do: Tô Minh phải chắc chắn mới đi, nếu anh không giải quyết được thì bọn họ đến cũng chẳng thay đổi được kết quả.
“Không sao”, Tô Minh cười nói, không hề có ý trách cứ.
Anh và Tiêu Nhược Dư chỉ là bạn, cô ta không thiếu anh cái gì.
Anh trị khỏi sẹo cùng vết thương cho Tiêu Nhược Dư, cô ta lại cho anh nhân sâm ngàn năm, như vậy là lời rồi.
Từ trước đến nay, Tô Minh không cảm thấy mỗi người phải có nghĩa vụ giúp đỡ người khác, nói gì đến phải hy sinh cả tính mạng của bản thân.
“Ừm”, thấy Tô Minh không tức giận, Tiêu Nhược Dư thở phào nhẹ nhõm rồi lấy một chiếc hộp gỗ trong chiếc tủ ở bên cạnh ra: “Hủ Diễm Hoa, Xâm Linh Căn, Chước Dương Quỳ mà anh cần, mỗi loại 30 cây đã đủ chưa?”
“Đủ rồi”, Tô Minh gật đầu, có cả kinh ngạc và mừng rỡ. Hiệu suất làm việc của hội đấu giá Tứ Đỉnh đúng là cao!
Xem ra hợp tác với Tiêu Nhược Dư là đúng.
“Vẫn chưa thể đến Ma Thành lấy bảo khố ư?”, Tiêu Nhược Dư hỏi.
Chừng nào Tô Minh còn chưa lấy bảo khố thì quan hệ giữa họ vẫn chỉ là bạn bè, giao dịch mà thôi, không phải là người cùng hội cùng thuyền.
Cô ta có hơi sốt ruột.
Thực ra, tối qua dì Cầm không muốn đến Ma Thành cũng có một phần vì Tô Minh chưa lấy bảo khố.
“Cứ đợi khoảng nửa tháng đã, sau đó cô cùng tôi đến Ma Thành”, Tô Minh nghĩ rồi nói.