Tiết Hưng, Phó Đông, Lý Tuần đều sợ suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Tám gia tộc ở Đế Thành mạnh đến mức nào? Mạnh đến nỗi khiến người ta thấy sởn gai ốc, mạnh đến mức đáng sợ. Nhưng mọi khi họ đều rất khiêm tốn…
Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ đều là những quân át chủ bài, chẳng phải chỉ khi nhà họ Diệp đứng trước bờ vực sinh tử thì mới lôi ra sao? Chẳng phải bình thường đều giấu rất kỹ sao?
Hiện giờ chỉ là cuộc tranh chấp của thế hệ trẻ, vậy mà nhà họ Diệp cũng cử đám người này đến ư?
Ngoài ra, hiện giờ Diệp Mộ Cẩn chỉ là con gái chi trưởng, kể cả là ứng cử viên cho vị trí gia chủ kế nhiệm nhưng ít nhất hiện giờ cô ta vẫn không phải là gia chủ nhà họ Diệp, đâu có tư cách điều động cả hai đội Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ chứ?
Tiết Hưng thật sự như muốn phát điên, vừa sợ hãi vừa uất ức, vừa buồn bực, vừa phẫn nộ, suýt nữa tức phụt máu.
Tình hình trước mặt là gì thế này? Mọi người đang đánh nhau bằng vũ khí lạnh, vậy mà đối phương lấy súng ra, lấy tên lửa ra thì chơi kiểu gì được?
Không hợp quy tắc!
Không những thế, Tiết Hưng còn phát hiện ra 50 vệ sĩ đứng sau mình lúc này đều không ngừng run rẩy.
Không run sao được? Bắt đám người bình thường hoặc đang ở tụ khí sơ kỳ đối mặt với cường giả ở cảnh giới tông sư, họ có thể đứng vững được đã là dũng cảm lắm rồi.
“Chuyện này… Chuyện này… Anh ơi…”, Tiết Tử Mẫn sợ chết khiếp mà không nói nên lời.