“Tôi muốn nói là, thần thông mà Tiêu Nguyệt thi triển ra có liên quan đến cả nhật nguyệt trăng sao, khiến người khác kinh ngạc. Ai cũng muốn có nó, điều này tôi có thể hiểu được”, Tô Minh thở dài, nói: “Nhưng có câu ‘có gan lấy nhưng không có số dùng’. Các vị đều là nhân vật bá chủ ở thế giới Tiểu Thiên, có địa vị cao quý, mỗi ngày đều chễm chệ trên cao, sống hạnh phúc khiến người khác ngưỡng mộ. Nếu như không cẩn thận mà chết ở đây thì thật lãng phí, thật đáng tiếc? Vì vậy tôi khuyên các vị một câu, làm người thì đừng tham lam quá, từ đâu đến thì quay về đó đi. Các vị thấy sao?”
Tô Minh chậm rãi nói. Cảm giác như vạn vật trong trời đất đều mất đi hơi thở, tất cả đều vô cùng yên tĩnh.
Rõ ràng Tô Minh đang định nghĩa thế nào là ‘ngang ngược’?
Đến đám người Liệt Nhật Hoàng, Phó Tử Lập và Hách Liên Giảo đều không thể ngờ.
Không thể ngờ có ngày một người trẻ tuổi lại dám đứng trước mặt họ mà nói lời ngông cuồng. Có nằm mơ họ cũng không dám nghĩ tới.
Thông thường họ không có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật nhỏ ở cảnh giới Động Hư như này.
Kể cả tiếp xúc thì những nhân vật nhỏ bé này cũng quỳ trước mặt họ, không dám ngẩng đầu lên.
Nhưng Tô Minh lại….
Nói thật, lúc này đám Liệt Nhật Hoàng, Phó Tử Lập, Hách Liên Giảo đều chấn động đến thất thần.
Không chỉ có bọn họ mà những thế lực khác đang nấp trong hư không cũng nhìn thấy tất cả mà đờ người ra.
“Chàng trai! Tôi có thể nghe ra ý vị uy hiếp trong lời nói của cậu. Cậu đang uy hiếp chúng tôi sao?”, sau một hơi thở, Liệt Nhật Hoàng nói.
Từng câu từng chữ thốt ra nhưng Liệt Nhật Hoàng không ra tay. Bởi vì ông ta thấy hứng thú khi nhìn thấy một con kiến nhỏ bé như Tô Minh lại tràn đầy vẻ tự tin và không biết sống chết là gì.
Dường như ông ta nhìn thấy hương vị của cuộc sống.
“Uy hiếp? Ông nghĩ rằng tôi đang uy hiếp cũng được? Tôi thì lại nghĩ đây là lời cảnh cáo đầy thiện ý của tôi”, Tô Minh nhìn về phía Liệt Nhật Hoàng, nghiêm túc nói.
Càng ngang ngược rồi!
Cả Thiên Đường Ngục đang bị bao trùm bởi cảm xúc chấn động này!
Lúc này Tô Minh như phát sáng trong ánh mắt của vạn người.
Họ nhìn anh với ánh mắt của một kẻ không hề biết sợ hãi là gì.
“Ha ha!”, Liệt Nhật Hoàng cười lớn, cảm thấy tâm trạng vui hơn. Đã lâu ông ta chưa được nghe thấy chuyện cười nào sảng khoái như này.
“Tên khốn! Mày…!”, Liệt Thiên Thương thì không kìm nổi mà mắng người. Hắn rất muốn ra tay, hắn không kìm nổi nữa rồi. Hắn có thể phớt lờ một con ruồi con muỗi nhưng nhất định phải đập chết loại không biết sống chết này?