“Đồ khốn! Anh hài lòng rồi chứ?”, Trì Thương Tuyết cảm nhận được ánh mắt của Tô Minh nên không kìm nổi mà trừng mắt với Tô Minh một cái, nhưng sâu thẳm là sự xấu hổ. Cô ta cảm thấy, mình lúc này dường như để lộ thần thái của một cô gái nhỏ bé, bị tất cả mọi người nhìn thấy hết rồi, đúng là mất mặt quá đi. Dù sao thì bao nhiêu năm nay cô ta luôn có danh là tiểu ma nữ. Từ lúc nào mình lại yếu đuối như vậy, sau này còn ai sợ mình nữa? Khéo họ còn đang cười nhạo mình nữa ý chứ?
Chỉ đơn giản một câu, đánh cược với Tô Minh và lúc này cô ta phải chịu uất ức rồi.
Sau mười hơi thở…
“Hình Lăng! Sư tôn có lỗi với con!”, Trì Chân Phong đột nhiên nghĩ tới gì đó rồi nhìn về phía Hình Lăng, ánh mắt vô cùng phức tạp. Ông ta hiểu rõ, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, dường như là chuyện tốt đối với Kiếp tông, với Tuyết Nhi và với tất cả mọi người. Nhưng hình như lại rất tàn nhẫn với đệ tử của mình.
Trong lòng Trì Chân Phong thật sự thấy áy náy, trong lòng đang nghĩ làm sao để bù đắp cho Hình Lăng.
“Sư tôn! Con không sao đâu!”, Hình Lăng đúng là Hình Lăng, hít một hơi thật sâu rồi chắp tay, ngưng giọng nói.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn về phía Hình Lăng.
Ai nấy đều chấn động.
Ai cũng khâm phục.
Thử nghĩ xem, nếu đổi lại là người khác thì lúc này có thể quả quyết như Hình Lăng không?
Quả quyết ư? Chỉ là Hình Lăng ẩn mình quá kỹ thôi, trong thời gian ngắn điều chỉnh được cảm xúc của mình, đè nén oán hận và bất mãn trong lòng. Lúc này, ngoài Tô Minh có thần hồn và cảm nhận mạnh thì bất cứ ai ở đây, kể cả là năm vị thái thượng trưởng lão như lão Trang đều không cảm nhận được cảm xúc thật sự của Hình Lăng.
“Hình sư huynh… Xin… Xin lỗi!”, Trì Thương Tuyết cũng cắn răng nói với giọng áy náy, ánh mắt vô cùng phức tạp. Tất nhiên cô ta biết Hình Lăng nặng tình với mình. Hơn nữa, nếu không phải Tô Minh đột nhiên xuất hiện thì biết đâu cuối cùng Hình Lăng sẽ trở thành người yêu của mình cũng nên. Cô ta có thể tưởng tượng được trong lòng Hình Lăng nhất định rất đau khổ.
“Sư muội không làm gì có lỗi cả, Hình Lăng này thật sự không bằng Tô Minh sư đệ, kém quá xa rồi”, Hình Lăng cười nói, thoạt nhìn rất độ lượng.
Điều này càng khiến mọi người khâm phục.
Mấy vị thái thượng trưởng lão đều có cái nhìn khác về Hình Lăng, con người này đúng là giỏi thật. Tâm thái như này thì mới làm được việc lớn chứ.
Trì Chân Phong cũng rất yêu thích tính cách này của Hình Lăng. Trong lòng ông ta thầm quyết định, nếu lần này có lỗi với Hình Lăng về chuyện Kiếp Trì và Tuyết Nhi, vậy thì vị trí tông chủ phải để lại cho đồ đệ này rồi. Còn Tô Minh và Tuyết Nhi, dựa vào thiên phú võ đạo thì sau này có lẽ sẽ lên được tầng võ đạo mới mạnh hơn.
Thậm chí Trì Chân Phong còn nghĩ, có nên lấy ra một số tài nguyên võ đạo mình tích lũy hàng tỷ năm cho đồ đệ không.
Hình Lăng càng hiểu chuyện thì ông ta càng áy náy.
Trong lòng ông ta cũng cảm thấy không dễ chịu chút nào.
“Lăng Nhi! Haiz…”, Trì Chân Phong định nói gì nhưng cuối cùng lại thở dài, tất cả những bù đắp đó để sau rồi tính vậy, ông ta đã nhớ kỹ trong lòng.
“Sư tôn đừng thở dài, là Lăng Nhi không bằng người ta nên con cũng khâm phục khẩu phục”, Hình Lăng nói rất nghiêm túc, rất thành thật.
Nhất thời…
“Đại sư huynh! Đại sư huynh…”, cả sân võ đạo không biết ai dẫn đầu, sau đó tất cả mọi người đều bắt đầu gọi tên ‘đại sư huynh’, âm thanh càng lúc càng lớn hơn.
Còn Hình Lăng với vẻ mặt cảm động, nói: “Cảm ơn mọi người!”
Nhưng trong lòng thì…