Ông ta nhìn màn hình tiên nguyên, sắc mặt không ngừng biến đổi, cuối cùng biến thành màu tím đen.
Dù sao thì lò luyện hồn cũng bình thường lại rồi.
“Ha ha… Người đàn ông của bổn thiên nữ làm sao có thể bị giết dễ dàng như vậy? Luyện Phù Sinh cũng không được rồi!”, thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy vẻ lạnh lùng, may mắn và tự hào. Dường như không giống Thiên Nữ trước đó từng không ngừng run rẩy khi nhìn thấy Luyện Phù Sinh dốc toàn bộ sức lực tấn công Tô Minh.
“Nền văn minh Ám đâu có dễ sống thế. Kể cả có thể sinh tồn ở đây thì gần như không thể quay về. Chỉ có thể bước vào trạng thái nhập ma thôi”, giọng nói Băng Quỷ Đạo Nhân khàn khàn. Mặc dù nói như vậy nhưng đó cũng là sự thật. Nhưng không biết tại sao, ông ta luôn cảm thấy Tô Minh là người có thể phá vỡ những lý luận võ đạo, phá vỡ tất cả tham chiếu lịch sử và tất cả những nhận thức thông thường.
“Vậy sao? Cứ chờ xem!”, thiên nữ Tạo Hóa chế giễu một câu. Có kho tàng huyết mạch thì cô không tin Tô Minh nhập ma mà không thể quay về. Ha ha… Tưởng kho tàng huyết mạch chỉ để làm cảnh sao?
Lúc này một giọng nói truyền đến.
“Băng Quỷ! Ông là chủ nhân của nền văn minh Hàn Uyên, nền văn minh Hàn Uyên là nội thế giới của ông, vậy thì ông có thể đuổi thằng nhóc kia ra khỏi nền văn minh Ám chứ?”
Giọng nói này là của Luyện Phù Sinh.
Giọng nói đầy vẻ mệt mỏi, có cả chút không cam tâm, khẩn cầu và cả hi vọng.
Chưa đợi Băng Quỷ Đạo Nhân lên tiếng thì Luyện Phù Sinh tiếp tục nói: “Chỉ cần ông đuổi thằng nhóc kia ra khỏi nền văn minh Ám, ông cứ việc đưa ra điều kiện và giá cả”.
Băng Quỷ Đạo Nhân trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Sau mấy hơi thở, chỉ còn lại tiếng cười khổ và chế giễu: “Tôi có thể kéo thằng nhóc đó ra khỏi nền văn minh Ám, dù sao đó cũng thuộc nền văn minh Hàn Uyên, còn tôi là chủ của nền văn minh Hàn Uyên nhưng ông có biết, tôi sẽ phải trả cái giá đắt như nào không?”, giọng nói của Băng Quỷ Đạo Nhân phức tạp, cố kìm nén lửa giận trong lòng.
Cũng tại thực lực không bằng Luyện Phù Sinh, nếu không thì ông ta chỉ mong xông ra khỏi nền văn minh Hàn Uyên tìm Luyện Phù Sinh tát cho kẻ phế vật này một cái.
“Giá cao đã đành! Đã vậy, một khi tôi động đến nền văn minh Ám thì tôi cũng bước vào nhập ma! Luyện Phù Sinh! Ông nghĩ, ông ra giá và điều kiện cho tôi có thể giúp tôi thoát khỏi nhập ma không? Huống hồ, nhập ma là không thể quay về bình thường được, ông hiểu không?”, Băng Quỷ Đạo Nhân gần như rống lên.
Luyện Phù Sinh cũng trầm ngâm, thậm chí toàn thân như già đi mấy trăm triệu tuổi.
Ông ta không ngồi trên ghế nữa mà bước ra, biến mất khỏi nền văn minh Hàn Uyên.
Câu nói ‘mất cả chì lẫn chài’ là trong trường hợp như này.
…
Tô Minh cảm thấy mình như đang nằm mơ, giấc mơ chém giết nhưng rất thật.
Trong giấc mơ, tay anh nhuốm đầy máu. Trong mơ, anh như một kẻ sát nhân còn khủng khiếp hơn đao phủ.
Lúc tỉnh mộng, cảm giác đầu tiên của Tô Minh là nhịp tim của mình.