Thanh kiếm nặng màu tím đỏ trong tay Tô Minh dùng tốc độ cực nhanh hoá thành hào quang của cái chết, tấn công về phía ông ta.
Trong giờ phút sinh tử, Vương Đạo Khánh dù gì cũng là một tu giả võ đạo tông sư cảnh giới hậu kỳ, dù gì cũng đã có kinh nghiệm tu võ hơn năm mươi năm.
Ông ta cố gắng đè nén sự chấn động cùng khủng hoảng trong lòng, bàn tay với vết chai đã ngả vàng do nhiều năm cầm kiếm bỗng siết chặt, ống tay áo rung lên phần phật, thanh kiếm dài màu trắng bạc bị ông ta nắm chặt trong tay.
Thanh kiếm dài màu trắng bạc, không dày mà mỏng đến mức giật mình, sáng đến chói mắt, ánh sáng phát ra từ thanh kiếm tản ra khắp xung quanh sảnh chính, khiến người ta khó mà mở mắt ra được.
“Xoẹt!”
Thanh kiếm dài sắc bén mang theo mùi máu tanh xé rách tầng không, chém xuống.
Nếu như kỹ nhìn thì có thể trông thấy cánh tay cầm kiếm của ông ta đang nhúc nhích, đang phình lên, còn có luồng chân khí nhàn nhạt đang dập dềnh xung quanh.
Miệng Vương Đạo Khánh đang lẩm nhẩm kiếm quyết.
“Ù ù ù…”.
Kiếm pháp như lôi điện, ánh kiếm loang loáng, chiêu kiếm liên miên không dứt, một kiếm hoá thành vạn kiếm dồn dập tấn công về phía trước, mang đến luồng hơi thở chấn áp nặng nề như dời non lấp biển.
Thực lực của cảnh giới tông sư hậu kỳ đã được thể hiện một cách trọn vẹn trước mắt mọi người.
Cùng lúc khi thanh kiếm được tung ra, tâm thần của Vương Đạo Khánh đã ổn định hơn rất nhiều, sự sắc bén từ lưỡi kiếm dài đã mang đến cảm giác an toàn cho ông ta.
Cùng lúc đó, Tô Minh đã đi đến trước mắt Vương Đạo Khánh.
Thứ đan xen va chạm với nhau đầu tiên là lưỡi kiếm!
“Keng…”.
Kiếm âm vang lên giòn giã như tiếng một cây búa nặng đập vào mặt kính, trầm đục nặng nề mà vẫn đinh tai nhức óc.
Âm thanh không quan trọng.
Mà quan trọng hơn là giây phút hai thanh kiếm chạm nhau, cả người Vương Đạo Khánh như bị sét đánh trúng, run lên bần bật.
Đến cả xương mặt cũng đang rung lên.
Cả người giật lùi về phía sau ói máu.
Vầng hào quang xung quanh thanh kiếm dài màu trắng bạc cũng lập tức ảm đạm, như thể sắp gãy đến nơi!
Luồng kiếm ý vốn dĩ thuộc về Vương Đạo Khánh cũng bị doạ cho run lẩy bẩy, lại càng giống như thể đã bị đánh vỡ cả kiếm tâm nên trốn biệt không dám xuất hiện nữa.
“Cậu…”, tròng mắt của Vương Đạo Khánh lồi ra như muốn lọt tròng, nhìn chằm chặp vào Tô Minh, kinh hãi muốn nói điều gì đó nhưng không thể ngừng ói máu khiến ông ta nói không ra lời.
Ông ta muốn nói là: sức mạnh của cậu sao mà lại mạnh đến như vậy?!
Mạnh đến mức kinh thiên động địa.
Mạnh đến mức hoảng hồn.
Mạnh đến mức vượt qua cả lẽ thường.
Cùng là tông sư hậu kỳ, vào giây phút hai thanh kiếm chạm nhau kia, ông ta lại cảm thấy một luồng sức mạnh đạt đến mấy chục nghìn kg thông qua thanh kiếm truyền vào trong cơ thể của mình!
Mấy chục nghìn kg!
Là khái niệm gì?
Là con số gấp mấy lần của mình.
Gần như không thuộc về cảnh giới tông sư.
Vương Đạo Khánh muốn chửi bậy, mẹ kiếp, điều này rõ là không thể! Là ảo giác phải không? Nhưng mà cơn đau như muốn nát cả lục phủ ngũ tạng truyền đến đã nói cho ông ta biết rằng, điều này là sự thật.
“Xoẹt!”, lại nhìn đến Tô Minh lúc này, một chiêu đã thắng, không hề nói lời thừa thãi, Xích Ảnh Kiếm trong tay dường như cũng đang hưng phấn nên bay ra một lần nữa.
“Vèo vèo vèo vèo…”.
Bước chân của Tô Minh di chuyển một cách quái dị, như trượt qua con đường tàng hình nào đó trong hư không.
Tựa như cơn cuồng phong càn quét về phía trước.
Vẻ mặt anh cực kỳ bình tĩnh, nhưng ngập trong đôi mắt là sự lạnh lẽo, là cơn khát máu.
Tô Minh không hề dùng đến kiếm chiêu, bởi vì, không cần thiết.
Sức mạnh tuyệt đối và kiếm ý chấn áp tuyệt đối đã đủ để khiến anh giết chết Vương Đạo Khánh bốn, năm lần rồi, hà tất phải mất công dùng đến kiếm chiêu?
Vương Đạo Khánh bị doạ cho sợ muốn vỡ tim, trong đôi mắt trợn trừng muốn lọt tròng kia là hình bóng của Tô Minh đang tiến về phía trước người mình cùng hình ảnh phản chiếu ánh kiếm màu tím đỏ đang kề sát với tốc độ điên cuồng.
Suy nghĩ đầu tiên của Vương Đạo Khánh chính là vung thanh kiếm trắng bạc trong tay lên để chắn trước người.
Nhưng suy nghĩ này mới chỉ vừa xuất hiện đã bị ông ta bóp chết.
Bởi vì, vừa rồi khi ông ta đối mặt trực tiếp thì thanh kiếm của ông ta đã suýt gãy nát, còn bản thân mình cũng suýt chết vì lực chấn quá mạnh.
Bởi sợ hãi mà ông ta hầu như không còn dám chắn đòn trực tiếp nữa.
Bất giác, Vương Đạo Khánh cũng chẳng thèm để ý đến tư thái hay hình tượng nữa, ông ta vận chân khí của mình chuyển hết xuống chân.