Rất coi thường ấy chứ...
Sau ước chừng hơn mười lượt hô hấp yên tĩnh.
"Tô Minh!"
"Tô Minh!"
"Tô Minh!!!"
Đệ tử thậm chí lớp quản lý của Hạp Tử trên cả sân võ đạo đều kích động đến phát điên, giống như người bình thường đột nhiên trúng vé số độc đắc 100 triệu vậy, căn bản không kiềm chế được, không nề hà kiêng kẽ gì nữa mà hô to tên Tô Minh lên.
Niềm vui sướng bất ngờ sảng khoái thỏa chí này không thể nào hình dung được!
Trải qua nỗi tuyệt vọng sâu sắc thậm chí là tự ti khi Hoàng Bùi đánh bại Tiêu Hoàng, Tần Hạt, còn cả vẻ trào phúng không kiêng nể gì của Hoàng Bùi, bị Ngạn Tự cười nhạo khinh miệt đến cực điểm, sau khi trải qua những thứ này, cảm giác nghẹn khuất, phẫn nộ, bất cam trong lòng nhưng lại không có thực lực để chứng minh, trút bỏ nên mọi người đều uất ức đến không thở nổi!
Bây giờ, một quyền xoay chuyển 360 độ này của Tô Minh quả thực là... quả thực là khiến người ta sướng phát điên!
"A", Lâm Qua vốn rất bình tĩnh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Minh, có chút bất ngờ, nhìn sâu vào Tô Minh rồi lẩm bẩm: "Cường độ thân thể cũng được đấy".
Có điều, Lâm Qua chỉ hơi khẽ ngạc nhiên chút xíu, phảng phất cảm xúc chỉ có một phần một vạn thay đổi mà thôi.
Từ trong xương tủy vẫn có sự tự tin không thể tưởng tượng được, tựa như bất luận Tô Minh có mạnh đến thế nào thì hắn ta đều có thể xử lý trong giây lát vậy.
Phảng phất như đã tu luyện được một trái tim vô địch.
"Hừ", Dư Mộc Dưỡng hừ một tiếng, có chút khó chịu, cảm thấy như bị cho một cái bạt tai, hơn nữa Hoàng Bùi cũng coi như là một thiên tài siêu cấp thế hệ trẻ hiếm có của Ngạn Tự, mất đi một người như vậy cũng có chút đáng tiếc.
"Cái đó, tiền bối, ngại quá, tôi cũng không ngờ được đệ tử của quý viện lại dễ đánh bại như vậy, tôi đã nhẹ tay rồi, không ngờ vẫn mất mạng. Tôi xin lỗi, kế tiếp khi khiêu chiến lại đệ tử của quý viện nhất định tôi sẽ cẩn thận, hết sức kiềm chế, nhất định sẽ không để xảy ra mất mạng người như vậy nữa", Tô Minh đột nhiên nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng, nói một cách rất nghiêm túc.
Lại là vả vào mặt, tựa như một màn đáp trả sự châm biếm mà Dư Mộc Dưỡng đã làm trước đó với Cố Hoàng Sí.
Sắc mặt của Dư Mộc Dưỡng tái nhợt đi, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh đã đầy vẻ oán độc và sát ý không thể che giấu!
"Tiểu bối, cậu giỏi lắm", Dư Mộc Dưỡng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm vào Tô Minh: "Tiểu bối, nếu đã mất mạng người rồi, vậy thì chi bằng trận luận bàn kế tiếp chuyển sang trận đấu sinh tử đi, thế nào?"
"Không được", Cố Hoàng Sí vội vàng quát lên.
"Sư tôn, con có nắm chắc", Tô Minh lại lên tiếng, sau đó nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng: "Được thôi! Nên đấu sinh tử chứ!"
Trong lúc nói chuyện, Tô Minh liếc nhìn Lâm Qua: "Lâm huynh, mời".
"Sư tôn, cần con xuất chiến sao?", Lâm Qua không đáp lời Tô Minh, bởi vì trong mắt hắn Tô Minh chẳng là gì cả, mặc dù vừa nãy Tô Minh đánh bại, miểu sát Hoàng Bùi, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Người đứng thứ hai trong Ngạn Tự mạnh hơn Hoàng Bùi rất nhiều, nếu hắn muốn thì cũng có thể miểu sát, giết chết trong nháy mắt, đây chính là Lâm Qua, đệ nhất truyền kỳ, đệ nhất yêu nghiệt trong hàng tỷ năm qua của học viện Ngạn Tự.
Nhìn Lâm Qua có vẻ như muốn thương lượng gì đó với Dư Mộc Dưỡng.