“Cậu nói gì vậy?”, Tô Minh xoa đầu Lạc Thu Thuỷ, nói: “Lạc mập à! Tôi nhớ là hồi đại học cậu đâu có tính cách như hiện giờ. Lúc đó cậu không sợ trời không sợ đất mà”.
Nói xong, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn cùng đi ra bên ngoài. Lạc Phong và Lạc Thu Thuỷ cũng vội đi theo.
Những người khác cũng chớp chớp mắt rồi đi theo. Lúc này, trong phòng đấu giá lập tức trống không.
“Dì Cầm! Đợi lát nữa nếu như Tô Minh gặp nguy hiểm thì nhờ dì ra tay nha”, Tiêu Nhược Dư nói, dường như đang nói chuyện với không khí. Nhưng lời nói vừa dứt thì một bóng hình bất ngờ chui ra từ không khí với năng lực che giấu đáng sợ.
Hơn nữa, người phụ nữ trung niên xuất hiện đột ngột này đang ở cảnh giới thiên vị trung kỳ.
“Tất nhiên rồi!”, người phụ nữ trung niên gật đầu, nói: “Nhưng trước đó dì Cầm sẽ không ra tay đâu, để xem thực lực của cậu nhóc đó thế nào đã?”
Tiêu Nhược Dư liền gật đầu đồng ý.
Lúc này, ở bên ngoài nơi đấu giá…
Thẩm Tịch và Thẩm Hạc đã đứng đợi ở đó.
“Nếu thằng khốn đó không dám ra ngoài thì phải làm sao?”, Thẩm Tịch hỏi.
“Chắc không đâu! Huống hồ, hắn trốn được một lúc chứ có trốn được cả đời đâu…”, Thẩm Hạc cười nói, trong lúc nói thì ánh mắt ông ta sáng lên, nói: “Hắn đến rồi!”
Quả nhiên, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn từ trong phòng đấu giá đi ra. Phía sau còn có rất nhiều các cậu chủ và cô chủ của các gia tộc lớn, tất cả mọi người đều ra hóng.
“Anh Tô quả là có dũng khí! Khâm phục thật!”, Thẩm Tịch cười, nói.
“Bắt đầu đi! Đừng nhiều lời nữa”, Tô Minh nhếch mày, nói.
“Chàng trai! Tôi tên là Thẩm Hạc”, Thẩm Hạc đứng ra, nói.
“Thẩm Tịch! Anh thật là quá đáng! Không ngờ lại bảo Thẩm Hạc ra tay?”, Lạc Thu Thuỷ trừng mắt quát: “Đúng là vô liêm sỉ! Chẳng phải anh lợi hại lắm sao? Tại sao không tự mình ra tay?”
Thẩm Hạc rất có danh tiếng ở Ma Thành.
Ông ta là người đức cao vọng trọng, căn bản không mấy khi ra tay, đứng ở cấp bậc ‘kim tự tháp’ của võ đạo Ma Thành.
Lạc Thu Thuỷ cứ tưởng rằng Thẩm Tịch nói sau kết thúc buổi đấu giá thì sẽ lấy mạng của Tô Minh là tự hắn ra tay cơ.
Ai ngờ…
Đúng là lấy lớn bắt nạt bé.
Đúng là quá đáng!
“Đúng là hiểm độc! Em à, em đừng nói lung tung nữa! Thẩm Tịch độc ác thế nào em cũng nhìn thấy rồi còn gì, đừng chọc giận hắn, nếu không thì ngày nào đó nhà họ Lạc chúng ta cũng bị diệt đó”, Lạc Phong có chút sợ hãi, thấp giọng khuyên em gái mình mà như kiểu đang cầu xin.
Thẩm Tịch bảo Thẩm Hạc ra tay đối phó với Tô Minh đúng là khiến anh ta nghe thấy mà khiếp sợ, trong đầu anh ta chỉ có một chữ ‘độc’.
Trên thực tế thì đâu chỉ có Lạc Phong và Lạc Thu Thuỷ? Rất nhiều người ở đây khi nghe thấy hai chữ ‘Thẩm Hạc’ thì sắc mặt cũng biến đổi. Họ nhìn ông ta mà không chớp mắt.
Trong giới thế tục ở Hoa Hạ có lưu truyền một danh sách. Những người bình thường không nhìn thấy cái danh sách này nhưng con cháu trong các gia tộc đẳng cấp đều nhìn thấy rồi.
Trên danh sách này liệt kê ra những người mà cả giới thế tục của Hoa Hạ không thể dây vào.