Tô Minh đang nói chuyện với thiên nữ Tạo Hóa.
Còn người ngoài nhìn thấy thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc….
Sắp chết đến nơi rồi mà Tô Minh vẫn thản nhiên như vậy?
Tô Minh không trốn đi ư?
Không chạy đi ư?
Chí ít thì cũng phải chắn lại chứ?
Nhưng tại sao Tô Minh lại không làm gì cả?
Tất nhiên, cũng có một số người cảm thấy, Tô Minh bị Vương Nộ Thương khóa chặt nên muốn làm gì cũng khó.
“Anh…”, Tô Ly dường như sắp ngất đi. Cô rất muốn vận dụng thân pháp và cùng chiến đấu với Tô Minh nhưng Vân Thanh Thanh đã ngăn lại.
“Thực lực của cô mà hiện giờ xông lên thì chỉ gây thêm phiền phức cho cậu chủ Tô thôi”, Vân Thanh Thanh nói.
“Tránh ra! Lẽ nào… Lẽ nào phải trơ mắt nhìn anh tôi chết sao? Kể cả phải chết thì tôi cũng phải chết cùng anh ấy”, Tô Ly quát lên, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ kiên định, thậm chí còn có chút ửng đỏ.
Cảm xúc của Tô Ly lúc này vô cùng phức tạp.
Lúc cô định ra tay thì…
“Xem ra cậu chủ Tô có thế lực chống lưng đấy. Cô đừng làm nhỡ việc của anh ấy, nếu mà gây loạn thêm mà anh ấy chết trong tay Vương Nộ Thương thì mới đáng tiếc”, Vân Thanh Thanh bình tĩnh nói, giọng nói trong trẻo mà nghiêm túc: “Cô nhẫn nại chút! Nếu mà cậu chủ Tô thật sự chết trong tay Vương Nộ Thương, sau đó kể cả cô đi liều mạng với Vương Nộ Thương thì tôi cũng không ngăn cản đâu”.
Tô Ly hít một hơi thật sâu, lúc này mới bình tĩnh hơn một chút.
Đúng vậy! Vân Thanh Thanh nói đúng!
Ban nãy, mình quan tâm quá hóa loạn, đúng là có chút hồ đồ.
“Cảm ơn cô!”, Tô Ly nói lời cảm ơn, sau đó nhìn chằm chằm vào Tô Minh đang ở trên không trung. Hai tay cô nắm chặt, trong lòng thầm cầu khẩn.
Một lát sau…
Một vật thể với chiều cao, chiều dài và chiều rộng vô tận, như tòa thành từ chốn tiên giới rơi xuống, mọi thứ đều to lớn và chấn động chắn trên đỉnh đầu của Tô Minh.
Cảm giác đó còn khủng khiếp hơn cả ngày tận thế.
Đảo Ẩn Vân bắt đầu chia năm xẻ bảy vì lôi ấn ban nãy, giờ đây lại chìm sâu vào biển Vô Mệnh.
Tô Minh đứng theo kiểu bồng bềnh trôi nổi, nước biển xung quanh anh bắt đầu quay cuồng. Những vòng xoáy khổng lồ điên cuồng hình thành khiến người khác kinh hãi.
Nhưng Tô Minh vẫn không có động tác gì, dường như đã chấp nhận số phận.