Cô ta còn muốn khuyên nhủ gì đó, nhưng lại không nói nên lời, bởi vì cô hiểu rõ tính cách của Tô Minh, Tô Minh đã quyết gì thì sẽ rất khó thay đổi.
“Nhưng mà, trước tiên đi cùng em đến Vô Lượng kiếm thành một chuyến thì có thể”. Thế nhưng, tiếp theo chuyện lại thay đổi, Tô Minh đột nhiên nói.
Anh chỉ là từ chối ở bên cạnh Tống Cẩm Phồn, nhận thành chủ của Vô Lượng kiếm thành làm sư tôn, từ đó dựa vào Cẩm Phồn nhận được càng nhiều tài nguyên võ đạo hơn thì cũng không gạt bỏ chuyện đi đến Vô Lượng kiếm thành, bởi vì theo lời của Tống Cẩm Phồn, Vô Lượng kiếm thành chính là thiên đường của kiếm tu.
Tô Minh hiện tại cũng được xem là kiếm tu rồi.
Ngoài ra, theo lời Cẩm Phồn nói thì trong Vô Lượng kiếm thành có một thanh kiếm, một thanh kiếm đứng sừng sững qua hàng chục tỷ năm, một thanh kiếm khiến vô vàn kiếm tu đều tôn sùng, nhận được truyền thừa kiếm đạo, Tô Minh rất hứng thú!
Đương nhiên, càng quan trọng hơn chính là, vừa rồi, từ lời Tống Cẩm Phồn, anh còn có được một tin tức: Thành chủ Vô Lượng kiếm thành - Tiêu Quân có ba đệ tử, Cẩm Phồn chỉ là một trong ba đệ tử, trên cô ta còn có hai sư tỷ, lai lịch hai sư tỷ này cũng không vừa gì.
Mặc dù, Tống Cẩm Phồn đã cố gắng tránh nhắc đến hai sư tỷ này.
Nhưng Tô Minh có thần hồn ở cấp bậc nào chứ? Từ trong lời của Tống Cẩm Phồn đã có thể đoán ra dường như Cẩm Phồn có phần e sợ hai sư tỷ này.
Chẳng lẽ Cẩm Phồn bị hai sư tỷ kia của mình ức hiếp sao?
Nếu như vậy.
Thì không thể không đi một chuyến.
Cẩm Phồn là người của anh.
Ức hiếp Cẩm Phồn? Không chết không bỏ qua!
“Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi đến Vô Lượng kiếm thành”. Lúc này, Tống Cẩm Phồn vẫn còn chưa hết phấn khích, kéo cánh tay Tô Minh, vô cùng vui mừng, vừa nghĩ đến thời gian này có thể ở cùng Tô Minh thì cô ta vui muốn chết mất.
Hơn nữa lại không sợ dì Nam biết, bởi vì cũng không phải là cô ta chủ động đi tìm anh Tô.
Mà là anh Tô dựa vào thực lực và thiên phú của bản thân, sở hữu thực lực đáng sợ, đúng lúc lại đụng phải cô ta.
Như vậy, cho dù dì Nam không vui thì cũng không thể cưỡng ép can thiệp.
Dì Nam đã từng nói: Nếu có một ngày, tên nhóc yếu ớt kia thật sự có thể phá vỡ ràng buộc, xuất hiện trước mặt mọi người thì dì Nam cũng không phản đối!
Thế nhưng.
Rất nhanh sau đó.
Tống Cẩm Phồn đột nhiên nhíu mày, lại còn vỗ bàn tay ngọc ngà vào đầu, có phần u sầu: “Không được, thôi vậy, em…”
“Sao vậy?”, Tô Minh hỏi.
“Em còn có nhiệm vụ, lần đầu tiên Cẩm Phồn chấp hành nhiệm vụ của sư tôn, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp thì đại sư tỷ và nhị sư tỷ… Không phải…”, Tống Cẩm Phồn khẽ cắn môi đỏ, vừa muốn nói đại sư tỷ và nhị sư tỷ chắc chắn sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, nhưng vì không muốn Tô Minh lo lắng, lại vội ngậm miệng lại.
Tô Minh thì đã hiểu ý của Tống Cẩm Phồn.
“Nhiệm vụ gì?”, Tô Minh hỏi.