Hơn nữa, có thể thấy Tiêu Nhược Dư có chút xấu hổ. Lúc hai người đi ra, Tiêu Nhược Dư còn đứng sát bên cạnh Tô Minh.
“Cô chủ, cô…”, trong giọng nói của dì Cầm có phần kích động.
Có nằm mơ bà ta cũng luôn mong muốn cô chủ khôi phục lại thực lực và có thể xóa bỏ được vết sẹo. Dần dần theo thời gian, bà ta càng lúc càng tuyệt vọng và không dám ôm hy vọng gì.
Ai có thể ngờ…
Ông trời có mắt!
Ngoài vẻ kích động còn có sự chấn động. Thật không ngờ Tô Minh đã làm được việc không ai ngờ tới, Tô Minh là thần tiên sao?
“Sao anh lại đến đây?”, Tiêu Nhược Dư nhìn về phía Phong Minh mà có chút kinh ngạc.
Nói một cách công bằng thì Phong Minh rất ưu tú, bất luận về thực lực hay xuất thân, kể cả ngoại hình cũng xuất sắc, cũng có thể coi là xứng với mình.
Nhưng Tiêu Nhược Dư lại ghét hắn ta đến tận xương tủy. Cô ta biết rõ những tính toán của Phong Minh và nhà họ Phong. Cô ta rất ghét hôn nhân của mình bị pha trộn quá nhiều lợi ích vào đó.
“Nếu không đến thì sao biết được Nhược Dư của chúng ta có bản lĩnh như này? Không ngờ lại tìm một người đàn ông lạ rồi dễ dàng để hắn trị thương và sẹo cho”, Phong Minh cười nói, còn chen thêm một câu với vẻ kỳ quái: “Chúc mừng nhé!”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Tô Minh, nói: “Anh Tô! Cảm ơn những gì anh đã làm với Nhược Dư”.
Dáng vẻ đó giống như lấy tư cách là người đàn ông của Tiêu Nhược Dư.
Tiêu Nhược Dư nghe thấy vậy thì lập tức chau mày.
“Chỉ là trao đổi giữa tôi và cô ta thôi”, Tô Minh cười, nói.
“Trao đổi? Cụ thể là trao đổi cái gì vậy?”, Phong Minh nhìn Tô Minh chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.
“Bí mật”.
“Anh Tô là người của giới thế tục nhỉ?”, Phong Minh đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy!”
“Anh có hiểu thân phận của Tiêu Nhược Dư không? Cô ấy là chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh, là tổng hội đấu giá Tứ Đỉnh ở Huyền Linh Sơn”, khóe miệng Phong Minh nhếch lên, nói.
Đây là lời cảnh cáo Tô Minh đừng ‘cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga’.
Hắn ta muốn nói, mày chỉ là thằng ranh ở giới thế tục, đừng có ý gì với Tiêu Nhược Dư.
“Đủ rồi! Phong Minh! Ở đây không hoan nghênh anh! Anh đi đi”, Tiêu Nhược Dư nổi nóng, quát.
Cô ta không nghe nổi những lời nói quỷ dị của Phong Minh. Tô Minh đã cho cô ta được hồi sinh, là đại ân nhân của cô ta, vậy mà Phong Minh nói mấy lời cảnh cáo rồi còn chế giễu Tô Minh, làm sao cô ta không giận cho được?
“Tiêu Nhược Dư! Cái vị trí chủ nhân của đấu giá Tứ Đỉnh còn không biết làm được mấy ngày nữa, nếu như không có nhà họ Phong ủng hộ thì cô không là gì đâu”, Phong Minh nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Dư, quát.
Phong Minh có vẻ muốn trở mặt, bởi hắn ta thấy Tiêu Nhược Dư không biết điều.
Nếu đã như vậy thì không còn gì để dây dưa nữa.
“Phong Minh! Anh cút ra ngoài cho tôi! Đừng có ý gì với tôi nữa! Tiêu Nhược Dư này mất thân phận hội trưởng cũng không sao, tôi cũng sẽ không làm con rối cho nhà họ Phong của anh đâu”, Tiêu Nhược Dư nói dứt khoát từng câu từng chữ.
Nếu đã trở mặt rồi thì trở mặt luôn.