“Nhưng…”, Tống Cẩm Phồn không muốn lắm, đôi mắt đẹp của cô ta có vẻ phức tạp. Cô ta biết, Tiết Tịnh đã mất lý trí rồi.
Trần Chỉ Tình đã nói là Tô Minh có thể trấn áp tất cả, vậy mà Tiết Tịnh vẫn không từ bỏ?
“Không nhưng gì hết. Tô Minh! Mời!”, Tiết Tịnh ngắt lời Tống Cẩm Phồn, trong mắt hắn ta lúc này chỉ có Tô Minh nên lập tức làm tư thế ‘mời’.
“Chị ba! Sắc mặt của Tiết Tịnh hơi…”, Ngô Viên Viên nhỏ giọng nói ở bên tai Tống Cẩm Phồn. Ý của cô ta là sắc mặt của Tiết Tịnh rất đáng sợ, trong vẻ tái nhợt còn mang theo sự quái dị, rất bất thường.
“Cảm xúc thay đổi quá lớn, đã đến mức nhập ma chưa?”, Tô Minh nhìn thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ.
Hai chữ ‘nhập ma’ không thể nói bừa được.
Nhập ma khác với người bình thường, bởi nhập ma sẽ ít khi thể hiện ra. Nhưng một khi cảm xúc thay đổi quá lớn, tâm tính cũng thay đổi, không chừng còn để lộ ra bộ mặt ác quỷ.
Bộ mặt ác quỷ bao gồm rất nhiều mặt, như ngoại hình, dung mạo, hơi thở, vv…
“Mời!”, Tô Minh cũng làm ra tư thế ‘mời’.
Anh muốn giao đấu thì cứ việc!
Tô Minh và Tiết Tịnh đi về phía võ đài.
Còn Trần Chỉ Tình lấy điện thoại ra quay video mà không mảy may lo lắng.
Tô Minh còn đỡ, anh đi lên võ đài, thoạt nhìn không khác gì với người bình thường.
Nhưng Tiết Tịnh lúc đi lên võ đài thì võ đài rộng lớn không ngừng run rẩy, dường như không chịu được bước chân của hắn ta.
Quan trọng hơn là có người đã chú ý được, các cơ trên mặt và trên cánh tay của Tiết Tịnh đang không ngừng biến dạng.
“Chuyện này…”, Ngô Viên Viên ôm chặt Tống Cẩm Phồn, nói: “Chị ba! Rốt cuộc… Rốt cuộc Tiết Tịnh làm sao vậy? Không… Không bình thường lắm”.
Hơn nữa lúc này trên người Tiết Tịnh phát ra một hơi thở gì đó nồng nặc mùi máu tanh.
Mùi vô cùng nhức mũi…
Khiến người khác cảm thấy lạnh buốt sống lưng và vô cùng sợ hãi.
Tống Cẩm Phồn, Ngô Viên Viên, Trần Chỉ Tình và Vu Lâm đều theo bản năng lùi lại phía sau.
Sau đó Tiết Tịnh trực tiếp ra tay, dường như không thể đợi được nữa.
“Phù!”, hắn ta đột nhiên giơ cánh tay ra, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, luồng chân khí toát ra với sức mạnh kinh người. Năm ngón tay hắn ta cào về phía mặt Tô Minh như những móng vuốt.
Kình phong sắc lạnh đập lên trên võ đài, thân người Tiết Tịnh run rẩy, hắn ta giơ chân bước về trước như mãnh hổ xuống núi rồi bổ nhào tới.
“Trời ơi!”, bên dưới võ đài có rất nhiều người đờ đẫn nhìn, xuất hiện cả tàn ảnh, đây đâu còn là người bình thường nữa? Trước đây chưa bao giờ họ nhìn thấy…
“Chị rể hai, cẩn thận!”, Ngô Viên Viên lớn tiếng hét. Ban nãy Tiết Tịnh ra tay thật đáng sợ, kể cả không phải là tu giả võ đạo đều có thể cảm nhận được sự độc ác và khủng khiếp của chiêu thức này. Họ có thể nhìn ra Tiết Tịnh đang muốn lấy mạng Tô Minh. Nhưng lúc đó Tô Minh chỉ cười khinh bỉ một cái, không lùi mà tấn công về trước, đồng thời anh cũng giơ một tay ra.
“Bụp…”, cũng là kiểu móng vuốt.
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Tô Minh có khác nào đang tự tìm cái chết.
Móng vuốt của Tô Minh thoạt nhìn không có khí thế, thậm chí tốc độ không nhanh, vậy thì làm sao so sánh được với Tiết Tịnh?
Thoắt cái, giữa ánh đèn và đá lửa, hai móng vuốt va chạm vào nhau. Chỉ nghe thấy tiếng ‘két’ một cái, tiếng xương gãy vang giòn. Nhưng cảnh tượng trước mặt mới khiến mọi người kinh hãi.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng đó là âm thanh xương cánh tay Tô Minh gãy nát nhưng nhìn kỹ lại thì…
Không ngờ móng vuốt của Tô Minh lại nắm chặt lấy cánh tay của Tiết Tịnh? Hơn nữa lại làm gãy cánh tay của hắn ta luôn.
“Á? Sao có thể thế được?”, những người ở võ quán đều ôm đầu kinh hãi và đờ người ra.
Quá khủng khiếp!
Rõ ràng là móng vuốt của Tiết Tịnh nhìn kinh khủng hơn, còn của Tô Minh rất bình thường nhưng kết quả lại…