Hơn nữa, khả năng kiểm soát sức mạnh của Chương Mộc cũng khá tốt.
Sức mạnh khủng bố 15 triệu kg kia đều được tập hợp trong trảo ấn lông lá xồm xoàm màu đỏ đen nhỏ bé kia.
Điều đáng sợ nhất là quỹ đạo của nó.
Không thể nhìn rõ.
Rõ ràng, chuyển động của trảo ấn được phản chiếu trong mắt của mọi người, nếu cảm nhận kỹ lưỡng sẽ phát hiện trảo ấn đó dường như chỉ là ảo giác và dư ảnh.
Trảo ấn chân chính dường như đã biến mất ngay sau khi nó được tung ra, chỉ biết rằng, trảo ấn đó chắc chắn đang bắn về phía Tô Minh, nhưng không thể kịp thời phán đoán được nó sẽ tấn công theo hướng cụ thể và công kích lên người anh vào lúc nào.
“Ấn nặc đạo, sơ cấp”, Tư Thiên Cẩm thán phục một câu.
Ấn nặc đạo, cũng là một ý cảnh vô cùng hiếm gặp, chỉ dựa vào Ẩn Nặc đạo sơ cấp này, Chương Mộc đã có một chỗ ngồi trong Sát Đường.
“Tô Minh, mau mau mau tránh đi!!!”, trong tích tắc, giọng nói run rẩy của Ngư Dung Băng vang lên, trong lòng cô ta lo lắng muốn chết, Chương Mộc đều đã ra tay rồi, anh còn không nhanh hành động? Còn toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm mình mà di chuyển châm vàng, đều đã bước nửa chân vào hố tử thần rồi còn quan tâm tới từng cây châm làm cái gì? Cho dù thực sự dẫn độ thành công linh khí, anh và tôi còn không phải vẫn chết dưới tay Chương Mộc hay sao?
Cô ta vốn đã bị thương nặng, lúc này trong cơn kích động khí tức cũng cực độ bất ổn.
Cô thậm chí còn muốn vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của Tô Minh, cưỡng ép bản thân ra tay một lần nữa.
Nhưng vừa nhen nhóm ý nghĩ này.
Tay trái của Tô Minh liền đưa lên, bàn tay to đột nhiên phủ lên trên trán của Ngư Dung Băng.
Anh cứng rắn đè xuống thân thể mỏng manh đang muốn giãy giụa của Ngư Dung Băng lại.
“Kêu cô bình tĩnh lại, chuyện phía sau giao lại cho tôi, đã nói mấy lần rồi, nếu cô còn xúc động mạnh, tôi sẽ không cứu cô nữa", Tô Minh thờ ơ nói, trong giọng nói lạnh nhạt mang theo sự nghiêm túc cùng bá đạo.
Là không được phép nghi ngờ.
Lời nói của anh vừa dứt.
Dưới sự theo dõi của đám đông.
Cùng cái nhìn khó hiểu của Ngư Dung Băng.
Cánh tay còn lại của Tô Minh, cũng chính là tay phải bỗng nhiên giơ lên, hướng về phía đỉnh đầu vỗ một cái.
Một cái vỗ tùy ý
Nhưng cái vỗ này của anh!
Trong lúc tất cả mọi người đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Xì”.
Một tiếng động lạ nho nhỏ xuất hiện.
Lại thấy trên đỉnh đầu Tô Minh xuất hiện những bong bóng nổ tung màu đỏ đậm.
Giống như những viên đạn nổ màu đỏ đậm.