Ý chí Đại Đạo chỉ cảm thấy sướng.
Chỉ có một sự sung sướng không nói thành lời.
Được rồi!
Đùa giỡn kết thúc tại đây, không phải sao?
“Ha ha ha… Tô Minh!”, Chu Kình bước từng bước một, cũng không nóng vội đi về phía Tô Minh. Trong cuộc đời hắn lần đầu tiên cảm thấy sung sướng như thế này, vui mừng thế này, thứ cảm giác khiến hắn say mê không thể nào hình dung nổi.
Tử Diệu lại vội vàng nói: “Tô Minh, tôi xin lỗi. Tôi…”
Tử Diệu còn chưa dứt lời.
Bất thình lình…
“Không ổn!”, bên tai lại nghe thấy giọng nói của ý chí Đại Đạo. Sự hùng hậu, quỷ quyệt, hung hiểm tràn ngập trời xanh, lửa giận ngút trời… Âm thanh hoàn toàn thất thố.
Trên bầu trời, dòng khí lưu tím dập dềnh thậm chí đã bắt đầu cuồn cuộn rít gào, giống như ngày tận thế của thế giới Đại Thiên đang tới gần.
Cho dù là đối với ý chí Đại Đạo, đá Hỗn Độn Trấn Binh thật thật thật sự không phải là món bảo bối đơn giản, thực sự rất quan trọng.
Sơ ý rồi!
Cái giá của sự sơ ý này, đến cả ý chí Đại Đạo cũng có chút không thể ứng phó nổi.
Mà lúc này, đá Hỗn Độn Trấn Binh đang phải chịu một sức mạnh cắn nuốt đến từ trên người Tô Minh.
Chỉ trong phút chốc đã bị nuốt chửng.
Quá trình xảy ra quá nhanh chóng.
Đương nhiên phải nhanh, nếu không nhanh, ý chí Đại Đạo có thể dùng một ý niệm thu hồi đá Hỗn Độn Trấn Binh.
So xem là ai nhanh hơn.
Bắt được chính là một khoảnh khắc ý chí Đại Đạo lơ là.
“Hì hì… Đã bị nuốt rồi thì đừng nghĩ đến chuyện chạy nữa!”. Cảm nhận được đá Hỗn Độn Trấn Binh bị kho tàng huyết mạch cắn nuốt, cả người Tô Minh vui sướng cực điểm.
Thu hoạch vô cùng lớn.
Mà vết thương trên người anh, bao gồm cả vết thương xuyên qua ngực trông có vẻ vô cùng khủng khiếp kia, tất cả đều khôi phục trong chốc lát.
Nhanh đến nỗi không tưởng tượng nổi.
“Mày…”. Khuôn mặt Chu Kình trở nên điên loạn, ý cười ngạo nghễ còn chưa kịp thu lại thì trong đầu hắn đã nổi lên một suy nghĩ hoảng sợ không hay, vừa định nói điều gì đó.
Tô Minh đã nói: “Được rồi, trêu anh đến bây giờ cũng được rồi! Nên kết thúc thôi!”
Trong lúc nói chuyện.
Tô Minh chỉ một ngón tay về phía Chu Kình.