Như thể bị cắm vào trong một đầm lầy đặc quánh.
Không chỉ như vậy, luồng khí đen kia lại sống động như thể có linh hồn, dần dần bám chặt vào thanh kiếm, sau đó phủ kín nó, đến cuối cùng ánh sáng trên thanh kiếm tắt ngúm.
Cảnh tượng này quả thực có thể khiến người ta mất hết lý trí, phát điên.
Quá kinh khủng.
Hơi thở của Tô Minh thắt lại.
“Đi”, sau khi ánh sáng trên thanh kiếm bị che phủ hết, Tiêu Nhập Cốt chỉ hờ hững ngước mắt lên nhìn về phía Tô Minh, ngón trỏ của bàn tay phải cong lại sau đó búng ra.
Đột ngột, một giây trước đó luồng khí đen kia còn là chiếc khiên đã ngay lập tức hoá thành dòng khí màu đen.
Dòng khí màu đen kia giống như một mũi tên lao nhanh về phía Tô Minh.
Nhanh!!!
Cực nhanh!
Cho dù khả năng nhận biết và Thần hồn của Tô Minh đã nhanh đến mức rất khủng khiếp.
Nhưng giờ phút này anh cũng cảm thấy mình không phản ứng kịp.
“Chuông Thiên địa Huyền hoàng Chung ảnh!”, sắc mặt Tô Minh cực kỳ nghiêm trọng, dứt khoát bung chuông Thiên địa Huyền hoàng Chung ảnh ra.
Đương nhiên, không đủ.
Cùng lúc bung chuông ra.
“Long Tượng Thiên Địa!!!”, Tô Minh không hề do dự hét lên.
Tam sắc xung thiên.
Hoang cổ giáng lâm.
Một dấu bàn chân từ trên trời giáng xuống.
Vô biên vô tận.
Bát ngát mênh mông.
Dấu chân kia khủng khiếp đến mức có thể dẫm nát cả tầng Chiến Uyên này.
Đến không gian đang trên bờ vực hoá thành hỗn độn vô biên của tầng Chiến Uyên cũng tan rã ra rồi tổ hợp lại một lần nữa.
Cùng lúc khi dấu chân giáng xuống, luồng sức mạnh kia như đổ ập ra, quá mức mạnh mẽ, sức mạnh như đã hoá thành sấm sét lôi điện màu tím vấn vít, như sợi gân rồng màu tím đang xoay vần xung quanh.
“Ý?”, trong mắt Tiêu Nhập Cốt khẽ khoé lên, là sự ngạc nhiên.
Cùng lúc đó.
“Ầm”.