Sau khi Tô Minh bước tới, bèn vươn tay đặt lên đầu Tiểu Bạch. Tiểu Bạch định giãy giụa, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã cảm giác được một dòng nước ấm áp chảy vào trong người.
Kế tiếp, Tiểu Bạch kinh ngạc, vì vết thương ở kinh mạch của nó đã nhanh chóng lành lại. Chẳng những khôi phục, mà cơ thể còn bị dòng nước ấy cọ rửa một lần, y như tẩy tủy vậy.
Mấy giây sau, Tô Minh rút tay về, Tiểu Bạch meo một tiếng.
"Tiểu Bạch khỏi rồi?", Huyền Sơ Tình ngạc nhiên: "Tiểu Bạch đang cảm ơn anh đó".
"Chuyện nhỏ", Tô Minh cười nói.
Hơn nữa, chính Tô Minh cũng không phát hiện, thái độ của anh với Huyền Sơ Tình rất tốt ngay từ lần đầu gặp mặt. Mà cũng đúng thôi, sắc đẹp cũng là một mặt, vì đối phương quả thật là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Song, Tô Minh cũng chẳng phải loại người chưa biết mùi đời, Mộng Li Khinh Đàn, Diệp Mộ Cẩn, Đạm Đài Vô Tình... có ai mà không phải là mỹ nhân tuyệt sắc? Anh đã sớm có đề kháng trước cái đẹp rồi.
Thế nên, chắc chắn không phải vì đối phương là một cô gái xinh đẹp mà đối xử tốt với người ta. Mà là có nguyên nhân khác.
Đúng lúc này, đôi mắt xinh đẹp của Huyền Sơ Tình bỗng lóe lên vẻ gian trá, dường như nhớ tới gì đó, chần chờ nói: "Anh Tô này, vì anh mà Tiểu Bạch đã vuột mất một cơ hội thăng cấp. Tuy, giờ anh đã trị hết cho nó, nhưng vẫn coi như là bị anh làm hại, đúng không?"
Tô Minh gật đầu, miễn cưỡng đồng ý.
"Vậy nên, anh Tô này, anh nợ tôi một lần đó nhé", Huyền Sơ Tình lại nói.
"Cũng có thể nói vậy", Tô Minh vẫn gật đầu.
"Thế, giờ tôi có thể dùng nó không?", Huyền Sơ Tình chớp chớp mắt hỏi.
"Cô nói trước đi, rồi tôi sẽ suy xét".
Nếu đối phương được nước làm tới thì anh sẽ mặc kệ cô ta.
Dù anh khá có thiện cảm với cô ta, thậm chí không hiểu sao còn cảm thấy khí tức của đối phương rất thoải mái, nhưng anh cũng sẽ không thay đổi nguyên tắc của mình.
"Tôi muốn mời anh Tô tham gia thi đấu trong bí cảnh với mình", đôi mắt Huyền Sơ Tình sáng bừng, nói: "Đương nhiên, tôi biết nó chỉ là một món nợ nho nhỏ, mà lại muốn mời anh Tô tham gia thi đấu trong bí cảnh thì hơi quá đáng, nên tôi sẽ trả công cho anh".
"Cô tính trả gì?", Tô Minh nhàn nhạt hỏi.
Đúng là hơi quá đáng, nếu Huyền Sơ Tình không nhắc tới việc sẽ trả công thì có lẽ anh đã quay lưng bước đi rồi.
"Dường như anh Tô rất có tâm đắc về mặt luyện thể", Huyền Sơ Tình đánh giá Tô Minh từ trên xuống dưới, gật đầu nói: "Mà tôi, vừa vặn có một kiện bảo vật tên là Cửu Lôi Thiên Phường".
Huyền Sơ Tình vừa nói vừa giơ tay lên, trong tay hiện lên một căn nhà nhỏ cực kỳ đẹp, trông còn khéo léo hơn cả tác phẩm nghệ thuật. Cả ngôi nhà có màu tím, tỏa ra ánh sáng bạc. Chỉ liếc nhìn một cái đã biết nó là một kiện Chí Bảo.
Nó cũng thật sự là Chí Bảo, vì Tô Minh có thể xác định, cấp bậc của nó e rằng còn kinh khủng hơn cả tiên khí thượng phẩm rất nhiều.
"Cửu Lôi Thiên Phường này là do tôi tìm được trong một di tích. Bên trong có chín luồng sấm sét đến từ vực ngoại. Lúc tôi tìm được nó, chỉ còn lại một luồng, nhưng dù thế thì cũng cực kỳ có tác dụng đối với anh. Vì luồng sấm sét kia có thể giúp anh luyện thể".
Tô Minh khẽ nhíu mày, sau đó giãn ra: "Luyện thể bằng sấm sét?"
Anh cũng có nghe nói, nhưng vẫn chưa từng thử, vì điều này cần sấm sét đỉnh cấp mới được.