Sau này vì phạm phải sai lầm, một sai lầm nhỏ bị dì Nam ném vào Sinh Tử Huyền Cảnh để trải nghiệm kiếp sinh tử.
Vừa hay lúc đó Tiêu Nhược Dư chủ động xin vào Sinh Tử Huyền Cảnh, bởi cô có linh cảm trong đó có cơ duyên của mình.
Trong Sinh Tử Huyền Cảnh, Tiêu Nhược Dư đã giành được kỳ ngộ cho bản thân, cũng được tính thành nửa chủ nhân của Sinh Tử Huyền Cảnh, bởi vì không nhẫn tâm nhìn bà lão Trầm Yên sống không bằng chết, liền ra tay giúp đỡ coi như cứu vớt bà ta đáng ra phải chết đó.
Sau đó, bà lão Trầm Yên liền trung thành đi theo bên cạnh Tiêu Nhược Dư, trở thành một người bảo vệ.
Những năm này bà ta cũng đã cứu mạng cô ta rất nhiều lần.
Đối với bà lão Trầm Yên, cô ta vẫn luôn tôn kính và tôn trọng bà.
Cũng vô cùng cảm kích.
“Vâng”, Tiêu Nhược Dư gật đầu, thực ra đạo tâm của cô ta rất vững vàng, không vững làm sao có thể có chỗ đứng trong một môn phái tàn khốc như Thiên Nhẫn Tông, hơn nữa, chỉ mất vài năm để trở thành Thánh nữ đứng đầu của Thiên Nhẫn Tông đây?
Đạo tâm của cô ta đâu chỉ dừng ở mức vững?
Vô cùng vững chắc mới đúng.
Nhưng…
Khi có được tin của Tô Minh.
Sao còn có thể vững được nữa.
Giờ phút này.
Tiêu Nhược Dư đứng lên.
“Tôi phải đến Vô Lượng kiếm thành”, hít sâu một hơi, cô ta nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Ngày kiểm tra Thánh Nữ của Thiên Nhẫn Tông sắp đến rồi, bây giờ đi Vô Lượng kiếm thành có chút không thích hợp lắm?”, bà lão Trầm Yên lên tiếng, Thánh nữ của Thiên Nhẫn Tông không chỉ có một mình Tiêu Nhược Dư mà có 2 người, Tiêu Nhược Dư chỉ là một trong số đó.
Thánh nữ cũng cần phải kiểm tra.
Thế nên mới nói, Thiên Nhẫn Tông rất tàn khốc.
Quy tắc hàng trăm triệu năm nay đều như vậy, thánh nữ được chọn phải vượt qua rất nhiều vòng đánh giá, 2 người sẽ có một người chết.
Đối thủ của Tiêu Nhược Dư không hề đơn giản.
Vào thời khắc quan trọng này, Tiêu Nhược Dư muốn rời khỏi Thiên Nhẫn Tông đi đến Vô Lượng kiếm thành, đây là một rủi ro rất lớn.
Thậm chí có thể nói Tiêu Nhược Dư đang làm càn.
Không cần đến mạng sống của mình nữa.
“Có thích hợp hay không thì tôi cũng phải đi”, Tiêu Nhược Dư khẽ nói.
Chắc chắn phải đi.
“Vì người đàn ông kia?”, bà lão Trầm Yên trầm mặc một hồi, sau đó đã đoán ra, sợ rằng chỉ có người đàn ông đó mới có thể khiến Tiêu Nhược Dư kích động và liều lĩnh như vậy.
Về người đàn ông tên Tô Minh đó…
Bà lão Trầm Yên cũng biết.