“Mệnh hỏa?”, cuối chân trời, Hà Nhiếp, Lục Các chủ của Chúng Sinh các cuối cùng cũng mất bình tĩnh, vẻ mặt thay đổi.
Dương Sào bên cạnh cũng không cần nói.
Ngọn lửa Tô Minh vừa dùng chính là mệnh hỏa trong truyền thuyết.
Mệnh hỏa cực kỳ hiếm thấy, dù là vài lão quái vật dùng lửa chứng đạo, khổ cực cả một đời cũng khó có thể nắm giữ được mệnh hỏa của mình, bởi vì nếu muốn nắm chắc mệnh hỏa thì phải dung hợp với ngọn lửa. Nói một cách đơn giản, mệnh cách và vận mệnh đều dung hợp với lửa. Theo nghĩa khác, phải là trong lửa có tôi, tôi chính là ngọn lửa mới được.
Điều này rất khó, thậm chí còn là hy vọng hão huyền, lý do rất đơn giản, mệnh cách của con người dù có tốt, hoặc là vận mệnh và xác thị đều tốt, muốn dung hợp, cũng phải chịu sự thiêu đốt, nung nóng của ngọn lửa này, đây không phải là hy vọng hão huyền thì là gì.
Vậy mà Tô Minh lại làm được. Hơn nữa, Tô Minh mới chỉ mười ngàn tuổi.
Dù tận mắt nhìn thấy, Hà Nhiếp và Dương Sào cũng bị dọa sợ.
Ngoài ra, mệnh hỏa cũng được chia thành đủ loại.
Mệnh hỏa của Tô Minh rõ ràng là cấp cực cao.
Còn thuộc cấp độ nào, Hà Nhiếp cũng không thể chắc chắn, ông ta không hiểu quá rõ về ngọn lửa, cũng không phải là tu đạo võ giả thuộc hệ lửa.
Thế nhưng, dù thế nào, chỉ riêng việc Tô Minh nắm chắc được ngọn lửa, hơn nữa còn là trình độ yêu nghiệt, cũng có thể so sánh với Cố Thần rồi.
“Đáng chết...”, vẻ mặt của Hà Nhiếp cực kỳ tệ. Hóa ra, gặp được tên yêu nghiệt có cấp bậc như Tô Minh lại là chuyện tốt.
Nhưng hết lần này đến lần khác, bản thân Hà Nhiếp đã có quan hệ thầy trò với Cố Thần. Hơn nữa, để trói chặt với Cố Thần, Hà Nhiếp phải đến thành Kỷ Nguyên trước, mất rất nhiều công sức mới có thể trở thành sư phụ của Cố Thần.
Để ngăn chặn việc Cố Thần vào Chúng Sinh các rồi gặp các chủ mạnh hơn mình, sau đó nuốt lời không bái ông ta làm thầy nữa, mà ngay sau khi xác định quan hệ thầy trò, ông ta đã gửi giấy tờ chứng nhận quan hệ về Chúng Sinh các, để thể hiện với mọi người là mình công bằng, không chỉ vậy, ông ta còn nói rõ rằng Cố Thần là đệ tử duy nhất của mình mà bế quan không nhận đệ tử.
Giấy chứng nhận quan hệ thầy trò không phải trò đùa.
Nói cách khác, dù Tô Minh có là yêu nghiệt cỡ nào, Hà Nhiếp cũng không thể nhận Tô Minh làm đệ tử!
“Đáng chết!”
Hà Nhiếp nghiến răng, trong lòng cảm thấy cực kỳ hối hận.
Nếu như biết trước ngoài Cố Thần, trên thế giới này còn có yêu nghiệt như Tô Minh, thì ông ta sẽ không vội vã, bốc đồng trói mình và Cố Thần trên một chiếc thuyền như vậy.
Sâu trong lòng Hà Nhiếp đang thực sự rối bời.
Rốt cuộc nên làm gì đây?
Nên đối xử với Tô Minh thế nào đây?
Bây giờ đối xử tốt với Tô Minh? Mời Tô Minh đến Chúng Sinh các? Nếu như vậy, thì có lẽ Tô Minh sẽ trở thành đệ tử của các chủ khác, như vậy không phải tặng cơ hội đi, làm áo cưới cho những các chủ khác hay sao?
Trong Chúng Sinh các, sự cạnh tranh giữa mấy các chủ rất khốc liệt, sao Hà Nhiếp có thể tạo lợi ích cho các chủ khác được?