Tô Minh chậm rãi nói.
Linh thạch trung phẩm một triệu đồng đúng là con số trên trời.
Đúng là lòng đau như cắt.
Nhưng Tô Minh lại tò mò về sức chiến đấu của con rối kim loại hơn!
Và, anh cũng rất muốn tìm hiểu cho biết.
Chỉ có nắm rõ thì anh mới có thể tính toán đến lực chiến của con rối kim loại khi chiến đấu với kẻ địch sau này, tạm thời cứ gác lại việc chuẩn bị linh thạch cực phẩm đã.
Hơn nữa, linh thạch trong tay ba người Thẩm Y Nhân trị giá một con số trên trời, giết chết ba kẻ này có thể lấy được nhiều linh thạch hơn.
Còn về Long Tượng Thiên Địa thì đúng là rất mạnh.
Mạnh hơn đại hoang vu quyền thức thứ hai là quy vu trần ai nhiều.
Nếu thực hiện được, nói không chừng có thể giết chết ba người Thẩm Y Nhân trong nháy mắt.
Nhưng trước mặt Tô Minh không dám thực hiện nó bừa bãi, bởi vì anh biết một khi thực hiện thì có thể sẽ phải trả một cái giá nào đó, nói không chừng sẽ ngất ngay tại chỗ, mười ngày nửa tháng mới tỉnh lại được.
Nếu có thể, anh vẫn muốn chờ đến lúc sức mạnh và sức chịu đựng của cơ thể mình tiến bộ hơn rồi mới tìm cơ hội nào đó thực hiện.
“Ha ha, một con rối kim loại chính là thứ để m tự tin thế hả?”, trên cao, Thẩm Y Nhân cười cười, quệt mũi, cũng yên tâm hoàn toàn.
Con rối kim loại thì bà ta thấy nhiều rồi, ở đại lục Thần Thương ở tầng Võ cao, có cả tông môn chuyên luyện chế con rối kim loại, bà ta cũng có thấy.
Đúng là con rối kim loại không đến nỗi tệ, nhưng một con rối kim loại mà muốn giết ba người bọn họ thì đúng là một câu chuyện cười hết sức hài hước.
“Không xong rồi”, Lâm Chân Võ thì thào tự nói, ánh mắt chợt lóe lên vẻ bối rối, cũng như lời Thẩm Y Nhân nói, tuy con rối kim loại mạnh nhưng tuyệt đối không thể là đối thủ của ba người Thẩm Y Nhân!
Ở đây có hàng tỉ người, trên thực tế, bọn họ cũng có cùng suy nghĩ với Lâm Chân Võ.
Bấy giờ, sự yên tĩnh đầy đáng sợ cũng như hơi thở sốt ruột đang len lỏi qua những khe hở lan tỏa khắp không gian.
“Thế hả?”, Tô Minh thầm suy nghĩ, dùng một triệu khối linh thạch trung phẩm, trực tiếp hóa nó thành linh dịch hòa vào cơ thể con rối kim loại.
Khoảnh khắc đó.
Con rối kim loại màu đen kia chợt hiện lên khí lạnh.
Đó là khí lạnh ma mị rất khó để miêu tả, dường như nó không hề thuộc về thế giới này, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất.
Còn Tô Minh thì đang kết nối với con rối kim loại.