Mục lục
Truyện: Đỉnh cấp Tông Sư - Tô Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Sư muội cứ yên tâm. Sư huynh không tạo ra cảnh tượng kỳ dị bằng Tô Minh, đầu tiên là bởi vì Tô Minh tiến vào rừng Kiếm Bi, mà tôi chỉ ở bên ngoài. Thứ hai, kiếm đạo chỉ là đạo tiện tay của sư huynh thôi, võ đạo chân chính của sư huynh là cái khác”, Mạnh Lăng mở miệng nói, vô cùng tự tin, không hề chịu ảnh hưởng bởi vì Tô Minh gây ra cảnh kiếm Bi cùng vang lên.  

 

“Đúng thế, anh Mạnh thần thông tận ba thứ liền, có cái nào lại gây ra cảnh tượng kì dị thua kiếm Bi cùng vang lên trước mặt này không?”, Hoàng Linh Viện cũng mở miệng, còn cố ý nói rất lớn, cực kỳ khinh thường: “Võ đạo không chỉ có mỗi kiếm đạo. Anh Mạnh thần thông ba thứ, một tên nhãi chỉ có chút thiên phú nho nhỏ về kiếm đạo sao có thể sánh được chứ?”  

 

Vẻ mặt Hoàng Linh Viện rất khinh thường, lúc nhắc đến Tô Minh cứ như đang nói về sâu kiến.  

 

Thái độ này của Hoàng Linh Viện khiến rất nhiều người ở đây đều thấy khó chịu, ai nấy cũng đều nhìn về phía cô ta.  

 

Nhưng, gần như không có người nào dám phản bác.  

 

Mặc dù khuôn mặt của cô ta không đẹp, vừa cay nghiệt, nói năng lại khó nghe, còn là kẻ nịnh hót Mạnh Lăng, nhưng cô ta vẫn là thượng sứ, thân phận địa vị rất cao.  

 

“Nhìn cái gì vậy? Một đám vô dụng, ếch ngồi đáy giếng, mấy người căn bản không biết bảng Tiềm Long tầng Võ Trung có nghĩa là gì, càng không biết xếp thứ tự bảng Tiềm Long là cấp độ gì sao?”, Hoàng Linh Viện lặng lẽ nhìn lướt qua các học sinh học viện Linh Võ đang nhìn cô ta, không hề do dự mà buông lời nhục nhã.  

 

Thời gian trôi qua.  

 

Ba ngày sau.  

 

Bên trong rừng Kiếm Bi.  

 

Dần dà, những kiếm ý của các tiền bối quanh người Tô Minh đã hoàn toàn tản đi.  

 

Tô Minh mở mắt.  

 

Sau đó, cúi đầu thật sâu!  

 

Cúi đầu với tất cả lăng mộ, kiếm Bi trên sườn núi trước mặt.  

 

“Nhãi con Tô Minh cảm ơn các tiền bối đã trợ giúp, tôi là học sinh của học viện Linh Võ, bây giờ và về sau cũng thế”, Tô Minh trịnh trọng nói, cũng tự lẩm bẩm ở đáy lòng: “Chỉ cần học viện Linh Võ không thẹn với Tô Minh tôi, cả đời này Tô Minh tôi cũng sẽ không thẹn với học viện Linh Võ”.  

 

Không nói đến rừng Kiếm Bi này, học viện Linh Võ cũng đối xử với mình rất tốt.  

 

Làm người.  

 

Phải biết rõ ơn thù, có ơn báo ơn, có thù báo thù.  

 

“Kiếm ý đột phá đến Linh động hậu kỳ”, Tô Minh nói nhỏ, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, từ Linh động sơ kỳ đột phá đến Linh động hậu kỳ, thu hoạch cũng khá lớn.  

 

Kiếm ý mạnh lên gấp bội.  



Mặt khác, anh cũng lĩnh ngộ khắc sâu ý cảnh gió và mây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK