Ngón tay tùy ý chỉ bừa.
Hoàn toàn không phải “thuật Sinh Mạng Lưu Phóng”.
Mà là “Hưu”.
Đối phó với Chu Kình mà cần phải “thuật Sinh Mạng Lưu Phóng” sao? Chu Kình còn không xứng với nó!
Bất chợt.
Chữ “Hưu” lập thành vòm trời.
Nhỏ máu bỏng mắt.
Vạn vật đều ngừng lại.
Khóa đứng Chu Kình.
Cả người Chu Kình bắt đầu vặn vẹo, run bần bật, thậm chí cả người nhuộm máu…
Lại không thể nào động đậy được.
“Mày… Mày… Mày….”. Khuôn mặt Chu Kình kinh hãi đến cực điểm, vặn vẹo méo mó, không nói được câu nào. Máu tươi màu tím bốc cháy thành ngọn lửa khiến gương mặt của hắn giống như bộ xương khô vô cùng dọa người.
Mãi đến giờ phút này trong đầu Chu Kình mới hiện lên một suy nghĩ… Vừa rồi Tô Minh chỉ đang đùa giỡn mình.
Suy nghĩ này lóe lên, sự kiêu ngạo, đắc ý, sảng khoái, báo thù rửa hận, chỉ chớp mắt đã bùng nổ.
Đôi mắt nhuốm đầy máu.
“Tô Minh, tao…”, Chu Kình gào rống lên, tần suất âm thanh lại càng dọa người.
Không đợi hắn gào lên xong thì…
Uỳnh!
Chữ “Hưu” rơi xuống.
Chu Kình hóa thành sương máu.
Cảm giác đó giống như quả dưa hấu bị một chân giẫm nát.
Tanh hôi mà lạnh lẽo, lại rất chói mắt.
Đương nhiên thần hồn cũng hóa thành hư vô.
Tô Minh bóp chết Chu Kình cũng giống như bóp chết một con kiến vậy.
Cho dù Chu Kình là cảnh giới Khư Chủ.
Trong lúc nhất thời.
Mọi âm thanh yên tĩnh.
Có thể nghĩ được.
Dù sao sự biến chuyển với biên độ cực hạn này tới quá nhanh chóng.
“Người anh em, cảm ơn đã giúp đỡ. Để cảm ơn anh chi bằng tôi đưa anh đi thăm địa phủ một hôm, anh thấy sao?”. Ngay sau đó, trong sự quỷ dị yên tĩnh lạnh lẽo, Tô Minh nhìn về phía Tử Diệu đang há hốc miệng ngây người hoàn toàn thất thần, mỉm cười nghiêm túc nói.