Có lẽ là mười phút sau hoặc là một phút sau, thậm chí là một tiếng sau, Tô Minh căn bản không biết là qua bao lâu. Anh mơ hồ cảm nhận được bản thân mình vừa bước vào một không gian không có trọng lực, không có áp lực của nước, cứ lơ lửng trôi nổi bồng bềnh, toàn thân ấm áp, vô cùng dễ chịu.
Tô Minh ngất đi rồi!
Thời gian cứ thế dần trôi…
Diệp Mộ Cẩn nhẫn nại chờ đợi ở bên cạnh hồ trong hang. Nhưng đợi mãi, đợi hẳn hai ba tiếng mà Tô Minh vẫn không bơi lên.
Cô ta càng lúc càng thấy lo lắng, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Tô Minh! Anh quay về đi!”, Diệp Mộ Cẩn đi đến bên cạnh hồ rồi lớn tiếng gọi. Cô ta do dự mấy lần định xuống dưới tìm Tô Minh nhưng lý trí nói cho cô ta biết, mình mà xuống đó cũng vô ích, chỉ khiến Tô Minh bấn loạn hơn.
Trong hai ba tiếng đồng hồ qua đi mà cô ta cảm giác như ba năm vậy, nước mắt bất giác rơi xuống.
Trong lòng cô ta vô cùng hối hận, đáng lẽ ra không nên bảo Tô Minh chuyện liên quan đến linh tuyền.
Trong lúc mơ màng, dường như Tô Minh nghe thấy có người gọi mình, âm thanh lúc xa lúc gần.
Đột nhiên…
“Khụ, khụ…”, Tô Minh ho một trận, miệng nôn ra ngụm máu tươi, anh chỉ cảm thấy toàn thân đau thấu tim.
Anh cố gắng mở mắt ra.
“Mình vẫn còn sống?”, Tô Minh thở phào một cái, sau đó trên mặt đều là vẻ chấn động.
Trước mắt anh không có nước, mà anh đang ở trong một bong bóng như quả cầu có đường kính trên ngàn mét…
Bong bóng đó ngăn cách với nước, trong không gian của bong bóng đó là luồng linh khí vô cùng phong phú, là linh khí sắp hóa lỏng.
Tô Minh theo bản năng nuốt vào những linh khí này, những vết thương trên xương cốt nhanh chóng được hồi phục.
Tô Minh cũng dần dần chạm đất, mặt đất là một số phiến đá xanh cổ kính. Vì có dấu tích của năm tháng nên những phiến đá đó đã phai hết hình dạng nhưng vẫn có thể nhìn ra những dấu vết kỳ quái trên phiến đá đó.
Trên phiến đá có rất nhiều tượng đá. Những tượng này có cái là người, có cái là thú, có cái là yêu ma quỷ quái xấu xí nhưng mỗi cái đều vô cùng sống động.
Những tượng đá này, có cái thì đứt chân, đứt tay, mất đầu, tất cả đều không còn nguyên vẹn.
Nếu nhìn kỹ thì trong những tượng đá và phiến đá xanh này đều không ngừng chảy ra những chất lỏng linh tuyền màu tím nhạt.
Những chất lỏng linh tuyền này dần dần tràn ra bong bóng cực đại kia rồi tràn vào bể nước.
“Lẽ nào căn nguyên của linh tuyền là do những phiến đá xanh và tượng đá tràn ra?”, Tô Minh dường như đã hiểu ra gì đó.
“Ở đây giống như cung điện cổ đại vậy”, Tô Minh ôm ngực ho khan vài cái rồi tự nhủ.
Tô Minh quan sát trên dưới thật kỹ.
Không bao lâu, sự chú ý của anh bị thu hút vào một chỗ.
Đó là bàn tay của một tượng đá lớn nhất trong cung điện cũ nát này.
Bức tượng đá này có khắc một con quái thú kỳ dị khác thường, có cánh nhưng lại giống hình dạng của cá… Điều kỳ quái hơn là còn có tay.
“Có chút giống như cá Côn trong truyền thuyết”, Tô Minh lẩm bẩm.
Trên tay của bức tượng đá này có một quả cầu, chỉ có kích cỡ tầm bàn tay.