Chưa ra khỏi sân bay đã khiến thằng ranh đó thê thảm như vậy, đúng là thích quá đi!
Huống hồ xung quanh có rất nhiều người lên xuống máy bay, họ đều vây lại nhìn, đúng là hả hê!
“Tô Minh! Phải làm sao bây giờ?”, Tiêu Nguyệt đi bên cạnh Tô Minh, cô đã để ý được Chu Tranh dẫn theo một cô gái trông rất uy phong, lại có cả năm sáu người thanh niên rất cường tráng, vì vậy Tiêu Nguyệt càng nhìn càng căng thẳng.
“Thằng ranh, thấy hối hận chưa? Ông mày nói rồi, xuống máy bay sẽ cho mày sống dở chết dở, ông mày nói là làm. Mày muốn chết thì ông đây sẽ cho mày được toại nguyện”, Chu Khánh Di và Chu Tranh đi đến trước mặt Tô Minh và Tiêu Nguyệt. Chu Tranh trợn trừng mắt quát rống về phía Tô Minh. Hắn nói với kiểu nghiến răng nghiến lợi, thể hiện rõ dáng vẻ của loại công tử ăn chơi khét tiếng.
“Quỳ xuống!”, nhưng lúc này chỉ thấy Chu Khánh Di đột nhiên quát lớn một tiếng.
“Đúng thế! Quỳ xuống, thằng ranh này, cứ quỳ xuống rồi nói tiếp!”, Chu Tranh quát càng to, bởi vì quá kích động mà cơ trên mặt hắn không ngừng run rẩy. Hôm nay chị mình ưu ái mình thật.
“Bốp…”, nhưng lời nói của Chu Tranh vừa dứt thì đột nhiên nhận phải cái tát vang giòn.
Chu Khánh Di giơ tay đeo gang tay da màu đen tát lên mặt Chu Tranh một cái. Cái tát vang giòn và rất mạnh.
Cái tát này khiến Chu Tranh suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất, răng cũng rụng mất một cái, âm thanh rất vang.
“Đồ khốn! Tao bảo mày quỳ xuống đấy”, Chu Tranh bị tát mà đờ người ra. Còn Chu Khánh Di đầy vẻ tức giận, nhìn chằm chằm vào Chu Tranh, quát lớn: “Đồ không biết điều, cậu chủ Tô Minh là người mày có thể dây vào sao?”
Chu Tranh ôm mặt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
“Thưa anh, tôi là Chu Khánh Di đến từ viện võ đạo nhà họ Diệp, cô Diệp bảo tôi đến đón anh. Còn tên này là thằng em mất nết của tôi. Tôi… Tôi không ngờ nó lại ngồi cùng chuyến bay với anh, và càng không ngờ nó lại dây vào anh. Cậu chủ Tô! Xử lý thế nào thì anh cứ nói, tôi sẽ tự ra tay, quyết không nói hai lời”.
Sau khi tát cho Chu Tranh một cái, Chu Khánh Di cung kính khom người 90 độ nói với Tô Minh.
Không chỉ có cô ta mà cả năm sáu người ở viện võ đạo nhà họ Diệp mà cô ta dẫn đến cũng đều cung kính khom người.
Còn Tiêu Nguyệt nhìn thấy vậy lúc này đờ hết người ra.
Kể cả khi đến Đế Thành mà Tô Minh cũng oai phong như vậy sao?
Những người đứng xem ở xung quanh cũng trợn tròn mắt lên, họ nhìn Tô Minh với ánh mắt cung kính cực độ.
“Là em trai của cô à?”, Tô Minh cười và có chút bất ngờ. Đây cũng là chuyện hay, mình cũng đỡ phiền phức.
“Vâng!”, Chu Khánh Di gật đầu nói.
“Em trai cô cũng thú vị đấy”, Tô Minh tùy ý nói một câu.
Chu Khánh Di thấy lòng ớn lạnh, cô ta cũng không phải kẻ ngốc, ngay lập tức có thể nghe ra em trai mình đã đắc tội với Tô Minh rồi.
Chết tiệt!
Chu Khánh Di hận nỗi muốn bóp chết Chu Tranh. Hắn chết đã đành nhưng đừng có làm liên lụy đến cả nhà họ Chu là được.
“Lại đây!”, Chu Khánh Di cắn răng, đột nhiên ngẩng đầu lên quát lớn về phía Chu Tranh đang đứng ở cách đó không xa.