Trong chiếc lồng sắt trên sân Tây Lâm, mặt Tô Minh đột ngột biến sắc, anh cảm nhận được một luồng hơi thở vô cùng nguy hiểm, loại nguy hiểm đến từ nơi sâu thẳm của linh hồn.
Anh bất giác muốn thi triển Trận pháp không gian.
Muốn dịch chuyển tức thời.
Nhưng không ngờ được là, lúc này… đã không còn kịp nữa, cả người anh giống như rơi vào trong một đầm lầy.
Xung quanh đều là lực kìm kẹp.
Khắp nơi xung quanh đều là màu máu, là màn sương dày đặc màu máu.
Không chỉ như vậy, anh còn cảm nhận được một luồng sức mạnh co kéo không thể phản kháng, không thể tưởng tượng nổi. Bên dưới chân, đài đấu võ đã bắt đầu sập xuống, từng đường rãnh nứt sâu thăm thẳm đang không ngừng mở rộng ra, sức kéo khủng khiếp đó đến từ nơi sâu nhất của vực thẳm.
“Lược Ảnh Bộ!”, Tô Minh hét lên, điên cuồng vận chuyển chân khí, muốn đạp gió bay lên, muốn thoát khỏi sự trói buộc.
Nhưng không thể làm được… hầu như không làm được.
Lược Ảnh Bộ cũng mất tác dụng rồi.
Một giây sau.
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”.
Một loạt âm thanh réo rắt, đinh tai xuyên qua không khí truyền thẳng vào tai.
Khoé mắt của Tô Minh nhìn thấy rất nhiều bóng kiếm, bóng đao màu máu từ bốn phương tám hướng dồn dập chém về phía mình.
Những bóng đao, bóng kiếm này có tốc độ rất nhanh, như sắp ngưng tụ thành thực thể, tạo nên những thanh đao thanh kiếm thật.
Duy chỉ có một điều đáng mừng là, tốc độ của những bóng đao bóng kiếm này không tính là quá nhanh, anh miễn cưỡng có thể dùng Xích Ảnh Kiếm trong tay để đỡ lại được.
Nhưng điều khiến sắc mặt Tô Minh trở nên nghiêm trọng là, những bóng đao bóng kiếm này như thể không hề có điểm dừng, càng ngày càng nhiều, từ lúc bắt đầu chỉ có mấy chục thanh, sau đó thành mấy trăm, tiếp nữa là mấy nghìn thanh.
Anh dần dần đã chạm đến giới hạn của mình.
Chật vật.
Vô cùng chật vật.
Vốn dĩ cả người đã bị giam cầm, chân khí vận chuyển vô cùng không thuận, lúc này lại còn phải liên tục dùng kiếm để đỡ, rất mệt mỏi!
Cũng chỉ hơn mười nhịp thở, cả người Tô Minh đã bắt đầu run lên.
“Cứ tiếp tục thế này, mình sẽ chết!”, Tô Minh nghiến chặt răng, giọng nói cũng có chút khàn.
Anh vẫn khinh suất quá, giờ anh đã hiểu rồi, người đàn ông trung niên cảnh giới Tôn giả kia trà trộn vào trong đám học viên của nhà họ Nguỵ không chỉ là để giết nhóm học viên của nhà họ Diệp, mà cái chính là dẫn dắt mình đi vào trong lồng sắt.
Rõ là một cái bẫy.
Chẳng trách mình đã đàn áp và tiêu diệt Phiêu Diểu Tông như vậy, nhà họ Nguỵ, nhà Công Tôn và nhà họ Cơ lại vẫn tiếp tục tham gia vào cuộc thi đấu giao lưu giữa các viện võ đạo!!!
Ở đây đã có sẵn sát trận khiến mình ắt phải chết!
Anh đã phán đoán được đây là một sát trận rồi.
Nhưng anh không hề nghiên cứu nhiều về sát trận, muốn phá giải sát trận này rất khó, cần rất lâu.
Hơn nữa, trận pháp vốn dĩ còn phân thành mười sáu Trận nhãn, ba mươi hai Trận nhãn và sáu mươi tư Trận nhãn, Trận nhãn càng nhiều thì càng phức tạp. Trận pháp mà mình bị nhốt vào này ít nhất cũng phải có sáu mươi tư Trận nhãn.
Khá là hiếm gặp.
Cũng khá là ngang tàng.