Chỉ cần là người của thế giới Đại Thiên thì có ai không biết đến danh tiếng của học viện Tiên Lạc?
Đường đường là một trong bốn học viện lớn, uy danh vô cùng lớn.
Người ta có câu: “Có bốn học viện kia rồi mới có trời”.
Chữ ‘trời’ ở đây là chỉ ‘thiên’ trong thế giới Đại Thiên như ‘Bình La Thiên, Đại La Thiên, Đại Thịnh Thiên’.
Hay nói cách khác, lúc mà những chữ ‘Thiên’ ở bên trên chưa xuất hiện thì bốn học viện này đã có rồi.
Thậm chí có lời đồn, bốn học viện này còn đào tạo được Đại Đế, mà không chỉ một người.
Còn có tin đồn nói rằng, ở thời đại văn minh tiền sử, người sáng lập ra bốn học viện là người tung hoành ngang dọc khắp đất trời và có thực lực vô địch.
Vì bốn học viện quá mạnh, quá cổ xưa, vượt hẳn ra thế giới bên ngoài nên được coi là thánh địa võ đạo mà tất cả người trẻ tuổi ở thế giới Đại Thiên đều mong muốn được vào.
Nhưng yêu cầu chiêu sinh ở đây quá cao, cao đến mức khiến người khác ngao ngán.
Vì vậy, Lâu Sở cũng chỉ nghe qua uy danh của nó chứ chưa từng dám mơ sẽ có một ngày được bước chân vào.
Đây cũng là lý do tại sao Lâu Sở đột nhiên hiểu được, thực lực của nhà họ Tư và nhà họ Lâu cũng ngang ngửa nhưng tại sao Tư Sùng Tuấn lại ngồi tàu con thoi tác chiến lớn đến vậy?
Bởi vì, tàu con thoi tác chiến lớn này không phải là nhà họ Tư tự làm nên mà vì Tư Sùng Tuấn là học viên của học viện Tiên Lạc nên mới được hưởng đãi ngộ này.
“Anh Sùng Tuấn! Lâu Sở rất hân hạnh được gặp anh ở nơi đất khách quê người như thế giới Tiểu Thiên này. Sau này nếu được thì Lâu Sở nhất định sẽ đến học viện Tiên Lạc để cảm nhận rõ phong thái của học viện Tiên Lạc và của anh”, Lâu Sở hít một hơi thật sâu, lần này không chỉ khom người mà còn chắp tay nói.
Đã thế trong lúc nói chuyện, ông ta còn dùng hẳn cách xưng hô đầy kính sợ. Đúng là rất biết điều.
“Phải rồi! Cậu chủ Lâu! Tư Nam Quân là huyết mạch sỉ nhục lớn của nhà họ Tư nên lần này tôi đến là tiêu diệt huyết mạch này, ai ngờ Tư Nam Quân lại là hồng nhan tri kỷ của cậu chủ Lâu, ha ha… Vậy thì lần này khó giải quyết rồi”, Tư Sùng Tuấn nói với ý bỡn cợt.
“Ôi không không! Anh Sùng Tuấn! Ả ta đâu phải là hồng nhan tri kỷ của tôi. Ả đáng chết vạn lần, sống cũng khiến người khác ghê tởm. Vẫn mong anh đừng có nể tình”, Lâu Sở vội nói.
Lúc này ông ta sợ chết khiếp, không hề muốn dính dáng quan hệ gì với Tư Nam Quân…
Ông ta hận nỗi không thể tự ra tay giết chết Tư Nam Quân để chứng minh mình và bà ta không có mối quan hệ gì.
Nụ cười của Tư Nam Quân càng thê thảm hơn, máu tươi chảy càng lúc càng nhiều.