“Xem ra, anh cũng có ý rồi, vậy thì nhanh lên, bây giờ đi thành phố Nguyên Hải”, Trần Chỉ Tình nói lớn, xúi giục anh.
“Làm gì?”, Tô Minh cạn lời.
Thế nào? Mình có ý với Tống Cẩm Phồn thì bây giờ liền đuổi mình đi đến Nguyên Hải tìm Tống Cẩm Phồn à? Làm gì có người phụ nữ nào lại đuổi người đàn ông của mình đi theo đuổi người con gái khác chứ? Điên rồi sao?
“Mau đi phá đám buổi xem mắt của Tống Cẩm Phồn!”, Trần Chỉ Tình nói lớn: “Tối hôm qua, Cẩm Phồn nói với em rồi, hôm nay sẽ có một buổi xem mắt do mẹ cô ấy sắp xếp, cô ấy không đi cũng không được, bị mẹ cô ấy ép đi… cô ấy đang phiền muốn chết kìa, bảo em tìm biện pháp cho cô ấy. Vốn dĩ em cũng chẳng có biện pháp gì hay ho, vừa hay anh trở về, anh đi Nguyên Hải đóng giả làm bạn trai của Cẩm Phồn, phá đám buổi xem mắt”.
“Không hay đâu?”
“Có gì mà không hay? Mau dậy đi, em đi tìm quần áo cho anh, trang điểm cho anh đẹp trai chút”, Trần Chỉ Tình hưng phấn nói: “Em phải gọi điện cho Cẩm Phồn nói cho cô ấy biết tin tốt này đã, đợi chút nữa anh đến thành phố Nguyên Hải bảo cô ấy đi đón anh, con nhóc đó trong lòng không biết đã thích anh nhiều thế nào đâu, hừ hừ, mấy ngày gần đây, mặc dù đã cố gắng kiềm chế lắm rồi nhưng trong lời nói của cô ấy vẫn không tránh khỏi muốn tìm hiểu tất cả về anh, lại còn sợ em giận nên cứ che che giấu giấu mãi, hi hi…”.
Lúc Trần Chỉ Tình gọi điện thoại đến, Tống Cẩm Phồn đang bực bội.
Cô ta bị mẹ bắt trang điểm.
Tống Cẩm Phồn đang ngồi thẫn thờ trước gương, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ ấm ức. Cô ta không hiểu tại sao mẹ lại bắt mình xem mắt với cái tên họ Ngô gì đó?
Cô ta đường đường là công chúa ở thành phố Nguyên Hải mà lại phải đi xem mắt ư?
Mẹ cô ta lúc này đang đứng ở cửa phòng, bà ta sẽ cùng đi đến buổi xem mắt hôm nay.
“Chỉ Tình”, Tống Cẩm Phồn nghe điện thoại, định bày tỏ bức xúc về tình cảnh hiện tại của mình.