“Không hổ là người đàn ông của Tiêu Nhã tôi!!!”, Tiêu Nhã lúc này đứng đó, kích động tới mức muốn hét thành tiếng, muốn cao giọng cười lên, cô ta hận không thể lao tới hôn Tô Minh vài cái mãnh liệt.
Cô vẫn đánh giá thấp quá thấp sự xuất sắc của người đàn ông của mình.
Thậm chí cô còn hoài nghi, bản thân vốn sở hữu ký ức nữ đế của kiếp trước, cho dù cởi bỏ tất cả có lẽ cũng không hẳn là đối thủ của anh.
Cô không những không đố kỵ, ngược lại còn trở nên hưng phấn.
Mắt nhìn người của bản thân đúng là quá tốt.
Đôi mắt đẹp mê hồn của cô tràn đầy sự kiêu ngạo.
Lúc này.
Từ Thu Nhạn đã tuyệt vọng tới cực điểm.
Lời cầu cứu của của bà ta vậy mà như đá chìm đáy biển.
Bà ta hiện giờ không gào thét mắng chửi nữa, chất vấn tâm tư của mấy người Tiêu Nguyệt, Ngụy Vận Hoa nữa.
Trong đầu bà ta chỉ còn lại một suy nghĩ, phải sống sót.
Muốn tháo chạy.
Bỗng nhiên.
Một sự phấn khích lóe lên trong đôi mắt già cỗi của bà ta.
"Môn phù không gian!"
Đây là bảo vật duy nhất bà ta có được từ gia tộc của mình.
Những năm này vẫn luôn được đặt trong nhẫn không gian của bà ta.
Chưa từng sử dụng qua.
Coi như một hoài niệm của bản thân đối với gia tộc lạnh nhạt nhưng cũng vô cùng huy hoàng kia.
Bà ta cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ phải dùng tới vật này.
Môn phù không gian là một trong những tấm phù triện quý giá nhất trong hàng vạn loại phù trên thế giới, có lẽ chỉ có phù thời gian- mở ra lối đi xuyên qua thời gian cùng phù luân hồi, có thể khống chế vận mệnh của quá khứ, hiện tại và tương lai là có giá trị cao hơn nó.
Đương nhiên lá phù không gian này của bà ta là loại thuộc cấp thấp nhất.
Cho dù như vậy nó cũng là một bảo vật xa xỉ vô giá.
Bởi nó có thể dùng để cứu mạng.
Khi phù ấn bị xé nát sẽ xuất hiện một cánh cổng không gian, lập tức dịch chuyển bản thân tới tầng võ khác.
Tuy nhiên.