Trong ống tay áo choàng màu xanh là một thanh đao ngắn bóng loáng ánh lên vẻ sắc lạnh.
Sau khi cậu Cổ kia đi vào lầu 4 bèn nhìn quanh đại sảnh một lượt.
Sau đó, chỉ về phía cái bàn bên cửa sổ gần bàn của đám người Tô Minh, nói: "Ngồi chỗ đó đi".
"Vâng, xin mời cậu Cổ", cô gái tiếp khách càng thêm kính cẩn thưa.
Trong đại sảnh, những khách khứa đang ăn cơm khác đều tò mò nhìn cậu Cổ kia.
"Lầu Huyền Nguyệt cũng không đơn giản, nên tuy họ tiếp khách khá là khách sáo, nhưng lại không nịnh nọt. Có thể làm nhân viên tiếp khách nịnh nọt thì cậu ta quả thật không phải hạng xoàng", Ngô Lập Tàng ngẩng đầu nhìn cậu Cổ kia, rồi nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay kỳ sát hạch của học viện Linh Võ sắp đến nên dân cư Linh Võ Thành rất phức tạp, chẳng ai biết có bao nhiêu nhân vật lớn đến đây cả".
Tô Minh và Quý Thanh Hòa cũng không mấy hứng thú và tò mò cậu Cổ kia là ai.
Chỉ vùi đầu ăn.
Song, có vẻ không may là cái bàn của đám cậu Cổ kia lại kề bên bàn của ba người Tô Minh.
Càng không may là chỗ ngồi của cậu Cổ lại đưa lưng về phía Tô Minh.
Thực tế, khoảng cách hai cái bàn cũng không gần.
Cho dù đưa lưng về phía nhau thì ghế dựa cũng không dựa sát.
Nhưng cái cậu Cổ này lại ra vẻ ta đây.
Sau khi ngồi xuống, bèn lười biếng ngả ra sau, mặt mày cười cợt, trông rất phè phỡn. Trong quá trình ngả ra sau, ghế dựa cũng trượt về phía sau.
Chạm vào lưng ghế của Tô Minh.
Tô Minh khẽ nhíu mày.
Cũng không để ý.
Cậu Cổ cũng nhíu mày, quay đầu lại, nhìn Tô Minh quát: "Dịch dịch cái ghế coi!"
Sắc mặt Ngô Lập Tàng lập tức thay đổi.
Còn Tô Minh thì nhìn ghế của mình, bình thường mà, có lấn sang bàn bên cạnh đâu.
Cũng không thể bắt tôi nhường ra vị trí của mình, chui vào gầm bàn ăn, chỉ vì hắn ta lấn chỗ, đâu ra cái đạo lý đó?
Thế nên, Tô Minh không có để ý đến hắn ta.
Cũng chẳng buồn để ý.
"Ồ, cứng đầu đấy chứ", cậu Cổ kia cười, nhưng nụ cười lại khá khó chịu.