“Phụt…”.
Kiếm của Tô Minh từ phía trước đâm xuyên qua người của Thẩm chó hoang.
Thẩm chó hoang chẳng hề mảy may tỏ ra sợ hãi hoặc né tránh, hắn mặc kệ thanh kiếm đâm xuyên qua người mình.
Mà theo đà thanh kiếm đâm xuyên qua ngực hắn, cơ thể hắn cũng va chạm cực mạnh vào người Tô Minh.
“Cuối cùng, người phải chết vẫn là mày”, Thẩm chó hoang gào thét điên cuồng, trong tiếng tru tréo của hắn…
“Rầm!!!”
Cơ thể của hắn và Tô Minh va chạm mạnh vào nhau.
Phát ra một âm thanh trầm đục.
Cú va chạm tương đối khủng khiếp, luồng không khí bị bật ra sau cú va chạm lan toả cả ra xung quanh, mang theo hơi thở chết chóc.
Mức độ va chạm quả thực không khác gì cú va chạm của hai chiếc xe lao nhanh vào nhau với vân tốc 120 km/h mà không hề đạp phanh.
Đám người Cơ Khâm, Công Tôn Thần đều sáng cả mắt lên.
Sáng rực.
Hầu như không thể ngờ được, lại có cú lật ngược tình thế như vậy.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Thẩm chó hoang dùng sức mạnh thế nào, tốc độ ra sao để va chạm với Tô Minh, Tô Minh chắc chắn phải chết không có gì để bàn cãi nữa.
Va chạm thế này, cho dù là một con voi thì cũng sẽ bị đâm cho nát bấy ngũ tạng lục phủ.
“Tốt! Tốt!! Tốt!!!”, Thẩm Tịch kích động muốn khóc, liên tiếp gào lên ba chữ tốt, hươ hươ nắm tay, cảm giác kích động giống như một tên ăn mày bỗng nhiên trúng thưởng một trăm triệu vậy.
“Tô Minh…”, Diệp Mộ Cẩn hét lên thất thanh, âm thanh chói tai, cô ta đã mất kiềm chế, cơ thể bắt đầu run lên bần bật như thể sắp sửa ngất xỉu đến nơi… nước mắt rơi lã chã không ngừng.
Nhưng đúng vào lúc này.
“Mày…”, sau khi Thẩm chó hoang va chạm với Tô Minh thì bật lùi lại ba, bốn bước rồi… rồi… rồi ngã gục xuống.
Thẩm chó hoang nửa quỳ trên mặt đất, há mồm liên tục hộc máu, lục phủ ngũ tạng của hắn ta đã bị đâm đến nát nhừ, xương sườn của hắn cũng đã gãy hết.
Thẩm chó hoang không cam tâm ngẩng đầu, cảm nhận sinh mệnh dần dần trượt ra khỏi cơ thể, không dám tin nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong lòng hắn là nỗi hoảng sợ đặc quánh và không cam tâm! Còn có chút hiếu kỳ?
Vì sao… vì sao Tô Minh không chết?
Tô Minh không phải là nên bị đâm đến nát nhừ cả người hay sao?
“Tim khác với người bình thường? Quả thực là bất ngờ. Nếu đổi thành người khác sau khi chịu cú va chạm này của mày thì chỉ có nước chết. Đáng tiếc, mày lại gặp phải tao”, Tô Minh chỉ lùi lại một bước mà thôi, khoé miệng rỉ ra một dòng máu rất mảnh, là vết máu cho bị chấn động gây ra nhưng cũng chỉ là vết thương nhẹ.
“Sức mạnh của mày rất lớn, khác với người thường, nhưng tao cũng vậy! Còn khoa trương hơn cả mày!”
Tô Minh từ trên cao nhìn xuống Thẩm chó hoang đang hấp hối.
“Độ cứng cơ thể của mày rất khủng khiếp, gân cốt máu thịt cũng rắn chắc, khác xa với người bình thường nhưng tao cũng vậy! Còn khoa trương hơn cả mày!”
Tô Minh nói xong.