"À phải rồi, con còn một người anh trai nữa hả?", Mạt Thính Vũ đột nhiên cười hỏi, bưng chén trà lên uống một ngụm.
Khuôn mặt của Tô Ly tái nhợt đi, thậm chí còn ngừng thở.
Cô ấy ngẩng phắt đầu lên, nhìn Mạt Thính Vũ: "Sư tôn, sao người lại biết?"
Quá kinh hoàng!
Kinh hoàng đến mức muốn bùng nổ!
"Gần đây, buổi tối đi ngủ con thường xuyên nói mơ, nhắc tới người anh trai ấy, đám người hầu đều nghe thấy", Mạt Thính Vũ tùy ý nói, như thể đó chỉ là một chuyện không mấy quan trọng.
Nhưng cả người Tô Ly lại lạnh toát cả đi.
Mạt Thính Vũ biết chuyện rồi thì kiểu gì cũng điều tra ra thân phận thực sự của anh trai chỉ trong một thời gian ngắn.
Anh trai sẽ gặp nguy hiểm!
Nguy hiểm không gì sánh bằng!
"Được rồi, Ly Nhi, sư tôn đi trước đây. Con nghỉ ngơi cho tốt, chăm chỉ tu luyện", Mạt Thính Vũ đứng lên, cười nói rồi rời khỏi đó.
Sắc mặt của Tô Ly ngày một tái hơn.
Cô ấy hoảng hốt, lẩm bẩm: "Mạt Thính Vũ mà điều tra ra tin tức của anh trai thì anh ấy sẽ nguy mất..."
Mặc dù tầng trái đất rất bí ẩn, nhưng muốn điều tra ra thì không hẳn là khó, Tiên Âm Cốc hoàn toàn có thực lực ấy.
"Xem ra, trên đường tới tiệc trà Ẩn Vân lần này phải tìm cơ hội, phái người tới tầng trái đất thúc giục anh trai rời khỏi đó mới được", Tô Ly đưa ra quyết định.
Thời gian dần trôi, hai, ba ngày qua đi.
...
Võ Tông.
Trước làng Mai Cốt.
Nơi này vẫn đông đúc như cũ, ngày hôm nay còn nhộn nhịp hơn.
Bởi vì ngày hôm nay, Vũ Minh Tồn và Vân Thanh Thanh sẽ cùng nhau rời khỏi Võ Tông, tới đảo Ẩn Vân trên biển Vô Mệnh.
Tiệc trà Ẩn Vân sắp diễn ra rồi, nhất định phải xuất phát luôn.
Vân Thanh Thanh ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào cổng làng Mai Cốt, đến cuối cùng chỉ lắc đầu thở dài với vẻ chua xót.
Vũ Minh Tồn đứng cách Vân Thanh Thanh ba, bốn mét, trên môi mang theo nụ cười lạnh. Tiếc là không nhìn thấy tên ngốc đó chết thế nào trong làng Mai Cốt.
Không bao lâu sau.
"Hú…”