“Về nói với ông cụ rằng anh xin lỗi, anh có lỗi với nhà họ Diệp, để nhà họ Diệp thu thập sản nghiệp đi”, Tô Minh hít sâu một hơi rồi nói, nếu đã trở mặt với Phiêu Diểu tông thì nhà họ Diệp nhất định cũng bị ảnh hưởng thậm chí còn bị báo thù.
Đây không phải điều anh muốn nhưng Phó Nguyên ép anh làm vậy.
Nếu không ra tay thì sao?
Làm con rùa rụt cổ?
Người ta đã mắng người phụ nữ của anh là ti tiện, lẽ nào anh còn đứng nhìn?
Anh là kiếm tu, không sợ hãi hay lo lắng những khó khăn đang chờ đợi ở phía trước, đây là điều mà anh đã nghiệm ra được.
Anh không chịu được thiệt.
Không chịu được uất ức.
Anh không hối hận.
“Tô Minh, đều tại em…”, mắt Diệp Mộ Cẩn đã ướt sũng.
“Khóc gì chứ? Cô tính tiểu thư bị chiều hư đó chỉ là ghen tị với vẻ đẹp của em mà thôi”, Tô Minh lau nước mắt cho Diệp Mộ Cẩn: “Mau về đi”.
“Ừm”, Diệp Mộ Cẩn gập đầu. Hiện tại thật sự rất vội. Đúng như Tô Minh nói, nhà họ Diệp phải mau chóng gom hết sản nghiệp lại, thậm chí phải phân hết những thành viên dòng chính nhà họ đến những nơi khác để tránh tai họa.
Sự trả thù tới đây của Phiêu Diểu tông nhất định là một kiếp nạn.
“Viện võ đạo nhà họ Diệp thì sao?”, Diệp Mộ Cẩn đột nhiên hỏi.
“Viện võ đạo không cần giải tán, có anh ở đó rồi”.
Diệp Mộ Cẩn mau chóng rời đi.
Cùng lúc đó.
Tin tức Tô Minh giết cậu chủ và ba trưởng lão, đánh con gái tông chủ Phiêu Diểu tông bị thương nặng đã mau chóng truyền đi khắp tầng lớp cấp cao ở Đế Thành!
Rất nhiều người sửng sốt.
Ví dụ như Cơ Thương Hải, Công Tôn Hạ, Ngụy Chấn Phong.
Phiêu Diểu tông chẳng phải là chỗ dựa của nhà họ Diệp, cùng hội cùng thuyền với Tô Minh ư?
Sao lại…
Sự khó tin qua đi bọn họ lại mừng như điên.
Tô Minh, đúng là trời xanh để mày ngông cuồng rồi mới diệt mày!
Mày giết Thẩm Băng Tuyền tức là đã không đội trời chung với Chân Diễn tông rồi.
Giết Hồng Bành cũng coi như gây thù chuốc oán với nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn rồi. Giờ đây lại gây thù với Phiêu Diểu Tông?