Sắc mặt Liên Tông lập tức biến đổi.
Ban nãy hắn ta sáng mắt lên là đang do dự có nên gọi người bảo vệ bên cạnh mình ra để giết Tô Minh không?
Thật không ngờ Tô Minh đã biết đến sự tồn tại của người đó từ lâu rồi?
Hơn nữa Tô Minh còn có thể chắc chắn vị trí của người đó?
Kể cả có người bảo vệ của mình ở đây mà Tô Minh vẫn hống hách và nắm chắc tuyệt đối như vậy? Điều này khiến Liên Tông cảm thấy khó thở.
Có thể nói, lời nói của Tô Minh không nể nang gì, không hề cho người khác cơ hội.
Nếu như Liên Tông nhẫn nhịn thì tinh thần hắn ta cũng bị ảnh hưởng, danh tiếng cũng thế. Vì vậy, hắn thật sự không muốn nhịn.
Nhưng hắn ta cũng sợ, sợ Tô Minh không chém gió mà nói thật.
Hơn chục hơi thở qua đi, cuối cùng Liên Tông đành phải cười gượng không nói gì.
Dù gì thì hắn ta cũng sợ chết nên không dám đánh cược.
Từ Di Thiến ở bên cạnh có chút thất vọng. Người đàn ông mình để ý tới lại nhát gan như vậy sao?
“Nếu Thiên Đường Ngục này là địa bàn của cô thì gọi người đến đi!”, đột nhiên Tô Minh nhìn về phía Từ Di Thiến, thản nhiên nói.
Anh nói rất nghiêm túc chứ không có ý đùa cợt.
Nhưng Từ Di Thiến chỉ ngây người ra mà không hiểu ý của Tô Minh.
Trên thực tế, những người khác có mặt ở đây cũng không hiểu lắm.
“Gọi người đi! Nếu không thì không ai thu xác cho cô đâu”, Tô Minh lại gắp một đũa thức ăn rồi nếm thử.
Tô Minh định giết Từ Di Thiến?
Anh nói rất nghiêm túc.
Lúc mà Từ Di Thiến bảo bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ ra giết Tô Minh thì kết quả đã được định sẵn rồi.
Trước nay Tô Minh chưa từng độ lượng quá như vậy và anh cũng không muốn.
Kẻ nào muốn giết anh thì anh sẽ giết ngay tại chỗ.
Nếu như không giết được thì lại đợi lúc mình có thể giết được thì sẽ giết chết.
Và Từ Di Thiến thuộc kiểu anh có thể giết ngay lập tức.
Còn tại sao Tô Minh vẫn chưa ra tay mà cho cô ta gọi người?
Bởi vì Tô Minh hiểu, nếu Thiên Đường Ngục là địa bàn của Từ Di Thiến thì phía sau cô ta nhất định có thế lực chống lưng.
Nếu bây giờ giết chết cô ta thì thế lực chống lưng phía sau cô ta nhất định sẽ xuất hiện báo thù cho cô ta, vậy thì chi bằng khiến cho chúng đứng ra trước để mình giải quyết trước, sau đó giết Từ Di Thiến cũng chưa muộn.
Như vậy còn có thể khiến Từ Di Thiến trước khi chết cảm nhận rõ nét sự tuyệt vọng và hối hận.
Giết người như vậy mới thích chứ.
Tất nhiên, cách làm này cũng phải có thực lực tuyệt đối. Bất luận phía sau các người có thế lực như nào, lẽ nào còn khủng khiếp hơn ‘long tượng thiên địa’ sao? Còn chắn được chiêu của Thần Khôi sao? Lại còn đánh được Thiên nữ tiền bối nữa sao?
Tô Minh chắc chắn được điều này.
“Tô Minh!”, Ngư Dung Băng theo bản năng dựa vào người Tô Minh. Nói thật thì cô ta cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Tô Minh chơi lớn quá!