Vì loại rượu Tiên Mộng này rất đặc biệt, rượu được dùng long huyết ngọc đào và kim phượng bồ đào cao cấp, tuổi thọ một triệu năm để ủ ra. Bất luận là long huyết ngọc đào hay là kim phượng bồ đào thì chỉ cần một quả thôi cũng có thể khiến một võ tu đang gặp kiếp nạn đột phá.
Mà một ly rượu như thế thì ít nhất cũng phải dùng đến hơn một trăm quả long huyết ngọc đào và kim phượng bồ đào.
Ngoài ra, đáng sợ hơn nữa là sau khi loại rượu Tiên Mộng này được ủ lên men thì không thể uống ngay mà phải được cất trong hầm rượu của Chúng Sinh các, sau cả chục triệu năm mới có thể đem ra uống.
Vốn dĩ cất rượu thì không sao cao cả, nhưng điểm mấu chốt là hầm rượu của Chúng Sinh các là một mảnh đất cực kì bí ẩn, bên trong có chứa hơn ba ngàn loại pháp nguyên, pháp tắc. Rượu Tiên Mộng được cất trong hầm rượu mấy ngàn vạn năm, đương nhiên đã hấp thụ không ít pháp nguyên, pháp tắc, vậy nên rượu Tiên Mộng rất đáng sợ.
Đương nhiên, nếu như bạn có khả năng uống được nó, có khả năng tiêu hóa nó thì nó có thể xem là báu vật thế gian, là linh đan diệu dược, mang lại lợi ích vô tận cho võ tu.
Nói ra thì, với thực lực và cơ thể như Lôi Sùng, uống một hơi hết ba, bốn ly là chuyện có thể làm được, nhưng cần phải vừa uống vừa ăn thịt, vừa nói chuyện phiếm, từ từ thưởng thức, từ từ uống… Nhưng ai ngờ, Tô Minh lại không làm theo lẽ thường, vừa lên là uống một hơi cạn một ly nên hắn ta chỉ có thể theo thôi.
Vì vậy, lúc này Lôi Sùng cảm thấy dường như trong cơ thể mình đang có một con thú hoang cổ đại to lớn đáng sợ đang gào thét bất chấp, tông bất chấp khiến khí huyết hắn điên cuồng cuộn trào, có phần không kiểm soát được tinh thần và khí tức võ đạo của mình.
Lôi Sùng khống chế bản thân.
Ánh mắt thì nhìn về phía Tô Minh.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì liền cảm thấy run sợ, vì rõ ràng lúc nãy Tô Minh vừa uống cạn một ly rượu nhưng vẻ mặt anh lại không có chút thay đổi nào, khí tức cũng không chút biến động, dường như lúc nãy Tô Minh đã uống một ly rượu giả vậy.
Vậy thì đáng sợ quá.
Nói một cách không khách sáo, tất cả những người có mặt tại đó, kể cả người đàn ông áo đỏ Tiêu Hoành và cả người đàn ông áo đen nữa, nếu như uống cạn một hơi một ly rượu thì ít nhiều gì khí tức cũng sẽ bị suy yếu. Nhưng Tô Minh thì…
Thật không dám tin!
Chính vào lúc đó.
Trước sự chú ý của tất cả mọi người.
Đột nhiên…
Tô Minh lại nâng một ly rượu nữa lên, uống cạn một hơi, hơn nữa, sau khi uống hết ly thứ hai, anh vẫn không dừng lại mà uống tiếp ly thứ ba, ly thứ tư, ly thứ năm, ly thứ sáu, uống liên tục như thể đang uống nước.
Đại điện Chúng Sinh im lặng, đến cả tiếng thở cũng không thể nghe thấy.
Im lặng đến mức khiến người ta phải thấy sợ.
Ai cũng mở to mắt, nhìn Tô Minh chằm chằm, cứ như gặp phải ma.
Con mẹ nó chứ!
Tô Minh vừa mới đến Chúng Sinh các nên không biết việc uống một mạch sáu ly rượu Tiên Mộng là chuyện kinh khủng đến thế nào, nhưng gần ba trăm người còn lại có mặt tại đó thì đều biết, làm họ sợ khiếp vía đấy biết không hả?
Thậm chí, Ngô Lũng còn nói huyên thuyên giống như bị sét đánh trúng.