Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà trước đó đã có dự đoán về thế lực vượt qua cả thế lực hàng đầu mạnh đến mức nào? Nhưng thực thế do thế lực vượt qua thế lực hàng đầu quá mức bí ẩn và kín đáo, người ngoài khó mà biết được, chỉ có thể dựa vào một số căn cứ mà đưa ra suy đoán.
Vốn cho rằng đã dự đoán khá chính xác, nào ngờ…
Còn kém xa thực tế.
Lúc này, áp lực của Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà rất lớn, bởi vì bị tất cả đệ tử và người có địa vị cao trong Huyền Thanh Tông nhìn chằm chằm, loại cảm giác này như thể có vô số mũi kiếm đang đâm xuyên qua cơ thể.
“Cố tình xâm phạm vào Tông môn? Anh đúng là mạo hiểm làm liều!!!”, giọng nói lạnh nhạt của một thanh niên đột nhiên vang lên.
Chủ nhân của giọng nói mặc một bộ trường bào màu trắng, tóc dài, dáng người thẳng tắp như bóng Tùng, ngũ quan mạnh mẽ mà góc cạnh rõ ràng, nhất là đôi mắt sáng lấp lánh đầy cao ngạo khiến người ta có cảm giác kính nể khó mà nói nên lời.
Hắn ta bị rất nhiều đệ tử bao vây xung quanh, như thể vầng trăng được bao bọc bởi rất nhiều vì sao.
Đến Lữ Thanh Thanh, Dương Truy cũng đều đứng ở bên cạnh người này.
Người thanh niên trông khá lạnh lùng này tên là Từ Vô Pháp.
Chính là người đứng đầu thế hệ trẻ của Huyền Thanh Tông, năm nay 27 tuổi, đã tu võ ở Huyền Thanh Tông 16 năm, tạo ra vô số kỳ tích như: đệ tử nội môn trẻ tuổi nhất, đệ tử nòng cốt trẻ tuổi nhất, đệ tử chân truyền trẻ tuổi nhất, đệ tử có tốc độ đạt đến cảnh giới Tôn giả nhanh nhất, đệ tử tu luyện thành công ‘Thất Tuyệt Kiếm pháp’ nhanh nhất v.v…
Một loạt các danh xưng.
Là đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, Từ Vô Pháp được tất cả đám đệ tử của Huyền Thanh Tông kính nể sâu sắc, cũng được những người có địa vị cao của cả Huyền Thanh Tông coi trọng, là đối tượng duy nhất được chọn để kế nhiệm chức vị Tông chủ của Huyền Thanh Tông.
Lúc này, Từ Vô Pháp mở miệng cũng là việc hợp tình hợp lý, thân phận của hắn ta đã được định trước là phải duy trì sự tôn nghiêm của Huyền Thanh Tông.
“Mạo hiểm làm liều!!!”, theo tiếng nói mà Từ Vô Pháp phát ra, trong tích tắc, cả sân luyện võ hàng nghìn đệ tử đều đồng thời quát lên, người nào người nấy khoá chặt ánh mắt vào nhóm ba người Tô Minh.
Khí tức bật ra theo tiếng quát của hàng nghìn người thuộc cảnh giới Tông sư…
Là tương đối khủng khiếp.
Ầm ào cuộn trào như tiếng sóng vỗ vào bờ đá trong cơn bão biển, tấn công về phía ba người Tô Minh.
Viên Phương Hà còn miễn cưỡng có thể chống đỡ nổi, nhưng sắc mặt đã hơi tái.
Mà Tiêu Nhược Dư thì cả người như sắp nhũn ra, còn may, Tô Minh đã đỡ lấy cô ta.
Từ Vô Pháp muốn dứt khoát ra tay luôn, nhưng, không có mệnh lệnh của Tông chủ hoặc Đại trưởng lão, lúc này, hắn ta không thể tuỳ ý ra tay, nếu không thì sẽ bị dính hiềm nghi cố tình vượt quá chức phận.
Bây giờ, đang là lúc quan trọng để hắn ta trở thành Thiếu tông chủ, bất cứ một chi tiết nhỏ nào cũng không được phép làm sai.
“Tôi tìm Lữ Chân Tuân, Lữ Thanh Thanh, hai người này, đứng ra đây”, Tô Minh cất lời, giọng nói hờ hững nhưng ngữ khí kiên quyết.