Thời gian dường như quay trở lại hàng trăm triệu năm trước.
Cố Hoàng Sí có chút thất thần.
“Phủ đệ của nhà họ Cố không thể lại gần!”, trước phủ đệ có tám người gác cổng canh gác riêng biệt, lúc này nhìn thấy Tô Minh, Cố Hoàng Sí, Trì Thương Tuyết, Tống Cẩm Phồn vậy mà bước tới trước cửa liền quắc mắt quát to.
“Tôi là Cố Hoàng Sí”, Cố Hoàng Sí ấy lại tinh thần, nói xa xăm.
Cái gì?
Cố Hoàng Sí?
Mặc dù trong số những người canh cửa kia không có ai từng tận mắt nhìn thấy Cố Hoàng Sí, thậm chí tại nhà họ Cố, ba chữ Cố Hoàng Sí này cũng là từ bị cấm, nhưng sau lưng họ ít nhiều biết rằng nhà họ Cố có một vị Cố Hoàng Sí, là anh trai của người đứng đầu hiện tại, cũng ít nhiều biết được sự tích năm đó của ông.
Trong nháy mắt, những người gác cổng này ngược lại có chút mất hồn.
Đúng lúc này.
“Ha ha ha ha ha, đây không phải là anh cả sao?”, một giọng nói hào sảng truyền tới từ nơi xa trong phủ đệ, tiếp đó, bóng dáng của một người trung niên xuất hiện trước mắt tất cả mọi người, người tới không phải là Cố Hoàng Tấn, mà là Cố Chân Dung.
Cố Chân Dung mặc dù gọi Cố Hoàng Sí một tiếng anh cả, nhưng ông ta hoàn toàn không phải là em trai ruột của ông, mà là em họ.
“Chân Dung, đã lâu không gặp”, trong đôi mắt Cố Hoàng Sí là những cảm xúc lẫn lộn, ông khẽ đáp, mà Cố Chân Dung cũng không xuất hiện một mình, bên cạnh ông ta còn có vài người trung niên, mặc dù trầm lặng ít nói nhưng thực lực không hề yếu kém, toàn bộ đều là cảnh giới Hồng Minh, bao gồm cả bản thân Cố Chân Dung, cũng là Hồng Minh, đương nhiên, dù đều là cảnh giới Hồng Minh nhưng chỉ dừng lại ở tầng một tầng hai, so sánh với Ngô Đằng cách biệt quá lớn, hơn nữa, rõ ràng có thể cảm nhận được, đan điền của mấy người Cố Chân Dung đã sử dụng rất nhiều đan dược dẫn tới hao phí tiềm lực, có lẽ cảnh giới hiện tại đã là cực hạn, một đời này căn bản không có khả năng tiến cấp nữa, nhưng dù vậy, một lúc cùng xuất hiện năm sáu người với cảnh giới Hồng Minh cũng đã khá đáng sợ, đây cũng là một loại thị uy nội tình khủng bố.
“Anh cả, hà tất phải làm như vậy? Anh là đến nhà họ Cố để tự rước lấy nhục sao?”, Cố Chân Dung cười hỏi mang theo chút bỡn cợt.
Cố Hoàng Sí rơi vào trầm mặc.
Hàng trăm triệu năm trước, Cố Chân Dung đi theo bên cạnh ông, cũng được coi như một tay sai đắc lực.
Cố Chân Dung năm đó làm người chân thành nhưng cũng không thiếu sự linh động.
Cố Hoàng Sí khi đó đã đặc biệt coi trọng ông ta, cảm thấy tên nhóc này nhất định sẽ trở thành một tài năng trong tương lai, chính vì vậy, cũng càng gắng sức dìu dắt Cố Chân Dung, ngay cả phần lớn nền tảng võ đạo của Cố Chân Dung cũng là do Cố Hoàng Sí đích thân tôi luyện.
Trăm triệu năm sau, một lần nữa gặp mặt, Cố Chân Dung thêm một chút khôn khéo, nhiều thêm một phần điềm đạm, cũng gia tăng thêm sự kìm nén thái độ kiêu kỳ cùng u ám, đã không còn là Cố Chân Dung trong hồi ức của ông nữa.
“Tự mình nhanh cút đi. Gọi ông một tiếng anh cả chính là muốn cho ông thể diện. Nếu muốn gây chuyện đừng trách Chân Dung không niệm tình xưa nghĩa cũ. Ông phải biết rằng, ông không xứng bước chân vào phủ đệ của nhà họ Cố này”, giọng nói của Cố Chân Dung lớn hơn.
"Kêu Cố Hoàng Tấn cùng Phương Mộng Vũ ra đây", Tô Minh lên tiếng.