“Người anh em, cậu tới trễ rồi, phải tự phạt ba ly đó!”, lại một người khác lên tiếng, dáng người này khá thấp, mặc bộ quần áo giản dị màu đen, điều hấp dẫn ánh mắt người khác nhất là chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ta, khá đắt và là hàng giới hạn của hãng Richard Mille, đang cười ha hả nói.
“Đến muộn rồi? Không phải đấy chứ?”, Tô Minh lắc đầu.
Uống rượu không có gì nhưng tự phạt ba ly? Không có hứng thú.
Bản thân anh cũng không cùng những người này giao hẹn là mấy giờ đến.
“Chị Mộ Cẩn, bạn của chị cứng thật, không hề nể mặt chút nào”, người đàn ông mặc quần áo casual màu đen nhún nhún vai, nụ cười hi hi ha ha trên mặt cũng bớt đi một chút.
“Theo tôi thấy thì đó là kiêu ngạo”, Chu Hoành có chút không nhịn được, trào phúng một câu, cũng không hạ thấp giọng nữa.
Bầu không khí xấu hổ không thể giải thích được.
Mà Diệp Mộ Cẩn, vẫn không hề lo lắng.
Tô Minh lại đột nhiên cười, hơi quay đầu lại, thổi một làn khí nóng đến bên tai cô: ‘Những người bạn này của cô rất nghịch ngợm đó!”
Diệp Mộ Cẩn chỉ cảm thấy ngứa ngáy ở cổ và tai, một cảm giác khác lại truyền tới, khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ quyến rũ của cô hơi ửng hồng.
Một màn này khiến Diêu Chân, Chu Hoành và những người khác bạo phát, muốn lật bàn rồi.
Nhưng đúng lúc này.
Tô Minh bỗng nhiên thu lại nét cười.
Giống như làm ảo thuật vậy.
Đưa tay lên.
“Bộp…”
Một chiếc thẻ ngân hàng.
Được đặt lên bàn.
“Nói đến tiền, đây là thẻ cầu vồng kim cương đen!”, Tô Minh dùng ngón tay gõ gõ vào chiếc thẻ: “Bên trong có gần 20 tỷ tiền mặt”.
Tiếp đó.
Tô Minh đột nhiên giải phóng luồng khí thế bức người!!
Trong nháy mắt, cả gian phòng như bị đóng băng lại.
Chu Hoành, Văn Bối Bối gần mười người tức thì thở không ra hơi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
“Nói đến thực lực, các người cũng đã cảm nhận được rồi”, Tô Minh lại tiếp tục, ý cười trên môi càng thêm phần bỡn cợt.
“Cho nên, tôi cứ cứng rắn, cứ ngang tàng, có vấn đề gì không?”, Tô Minh nhướng mày, ánh mắt rơi trên người Diêu Chân, Chu Hoành và những người khác.
Lười gây ra phiền phức.
Trực tiếp đàn áp là được rồi.
Bất luận là tiền tài hay thực lực, đều đè bẹp tất cả.
Ông đây có đủ tư cách để ngang ngạnh, kiêu căng đó.
Không phục?
Cũng phải kìm nén lại cho tôi.
“Cũng quá bá đạo rồi”, Diệp Mộ Cẩn đáy lòng than thở, không còn gì để nói.
Cô ta còn muốn xem xem Tô Minh sẽ giải quyết vấn đề xấu hổ như thế nào, không ngờ tới...
Lại dùng cách thức bá đạo và mạnh mẽ như vậy.
Không che đậy.
Gian phòng càng trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt của mấy người Diêu Chân, Chu Hoành khi nhìn Tô Minh giờ đây mang theo sự tôn kính, rung động cùng sợ hãi!
Họ cũng biết đến thẻ cầu vồng kim cương đen, là chiếc thẻ mà trên thế giới này rất ít người có được.
Chưa kể đến số tiền mặt gần 20 tỷ trong đó, người có thể lấy ra 20 tỷ tiền mặt trong cả Hoa Hạ này không quá mười người.
Càng khủng bố hơn là thực lực, Tô Minh vậy mà là… là tu giả võ đạo, hơn nữa chắn chắn thuộc hàng võ giả cực kỳ cực kỳ cao cường kia.
Ít nhất, trong những năm này, họ chưa bao giờ cảm thấy hơi thở bạo ngược và đáng sợ như vậy ở người khác, đặc biệt là người cùng tuổi.
Đáng sợ, thực sự quá đáng sợ ...