Bạch Chấn Phong nói gằn từng chữ.
Đang chuẩn bị ra tay!
Ông ta muốn nói bốn chữ “không chết không dừng”, thế nhưng chữ “dừng” còn chưa kịp nói ra.
Thì đã thấy Tô Minh phiền chán cau mày, hơn nữa lên tiếng chen ngang, nói: “Giết!”
Chữ “giết” vừa được thốt ra.
Vù…
Lại thấy cảnh tượng kỳ dị cực độ, khắc sâu vào trong trí nhớ, cả trăm triệu năm cũng không thể quên được… Thân là trưởng lão gia tộc Bạch Phượng, cao thủ cảnh giới Bất Tử tầng thứ sáu, ở cả đế quốc Hoang Thú này lão quái vật Bạch Chấn Phong cũng có danh tiếng không nhỏ, thế mà đột nhiên cổ lại chảy máu liên tục, máu tươi chói mắt, trên cổ đã bị xuyên qua, cũng trong chớp mắt đó thần hồn đã bị bóp chết rồi.
Bạch… Bạch… Bạch Chấn Phong bị giết rồi!
Mà bên cạnh Bạch Chấn Phong lại xuất hiện một con rối kim loại kỳ lạ.
Đương nhiên đó là Thần Khôi.
Sau đó là sự huỷ diệt kéo dài hơn một phút, sự im lặng tĩnh mịch.
Một phút sau.
“Hỏi các người có đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi hay không mà lại cứ muốn nói dong dài như vậy!”, Tô Minh lướt mắt nhìn Bạch Chấn Phong đã trở thành thi thể, hừ một tiếng, giống như chỉ là mới chết một con chim vậy.
Nói rồi, anh nhìn sang những trưởng lão còn lại của gia tộc Bạch Phượng, nói: “Các người nói xem, có đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần tôi hay không?”
Không ai trả lời Tô Minh.
Bởi vì lúc này, không ai còn có thể trả lời, ai dám nói chứ!
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ… Bạch Chấn Phong chết rồi.
Tô Minh cũng chẳng phải người trong Thú Tộc của đế quốc, cho nên căn bản không thể cảm nhận được ý nghĩa của Bạch Chấn Phong đối với họ là thế nào.
Bạch Chấn Phong là đại trưởng lão của tộc Bạch Phượng trong mười Thú Tộc lớn hàng đầu!
Lão quái vật siêu cấp cảnh giới Bất Tử tầng thứ sáu.
Cứ…Cứ vậy mà chết sao?
Dù đã trôi qua một phút, dù thi thể Bạch Chấn Phong đã yên lặng nằm ở đó, dù vũng máu bên cạnh thi thể đã nhuộm đỏ cả nham thạch.
Nhưng những người trong Thú Tộc vẫn không ai dám tin đây là sự thật…
Tô Minh cũng đành chịu.
Chẳng lẽ, người của Thú Tộc đều có tốc độ phản ứng chậm sao?
Hay là không có tai?