Theo tiếng hét đó của Trần Thanh Minh, thoáng chốc, hằng hà sa số đầu lâu trên không chợt nhào tới.
Che trời lấp đất, phủ kín không trung.
Tiếng kêu khóc thảm thiết.
Cả bầu trời đỏ như nhỏ máu.
Mùi máu tanh tưởi nồng nặc đến nỗi khiến người ta khó thở.
"Tiền bối, giờ tôi phải làm gì?", Tô Minh hỏi.
"Không làm gì hết, cứ mặc chúng tấn công anh là được", Thiên Nữ Tạo Hóa hừ hừ nói: "Thuốc bổ dâng lên tận miệng thế này, chậc chậc".
"Tô Minh, chạy mau!", Quý Thanh Hóa đứng ở nơi xa hét khàn cả giọng.
"Không chạy được, cờ Thiên Hồn là bí bảo viển cổ, cực kỳ mạnh, cậu Tô bị nó nhằm vào rồi thì trốn thế nào được?", Ngô Lập Tàng thở dài. Có thể nói rằng, Tô Minh là yêu nghiệt mạnh nhất mà ông ta từng găp, đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài.
"Đúng vậy! bị bí bảo viễn cổ nhằm vào rồi thì sao mà trốn? Dù là ông cố nội của tôi bị nhằm vào cũng không trốn được", công chúa nhỏ Cổ Kim cũng lẩm bẩm. Ông cố nội theo lời cô ta chính là trưởng lão hàng đầu ở thế hệ trước của học viện Linh Võ, hiện đang đứng trên không.
Quý Thanh Hòa suy sụp.
Chỉ biết ngơ ngác khóc nức nở.
"Không phải cậu không mạnh, mà là trời cao bất công, đáng lẽ bí bảo viễn cổ không nên xuất hiện trong thế giới Tiểu Thiên", Lâm Chân Võ lẩm bẩm. Ông ta đã cố gắng hết sức để cứu Tô Minh, nhưng trời cao lại không công bằng!
Lâm Chân Võ nhìn chằm chằm Tô Minh với ánh mắt đầy phức tạp.
Sau đó.
Dưới đôi mắt của hàng tỷ con người nơi đây, vô số đầu lâu tà ác lập tức xông tới trước mặt Tô Minh, giương nanh múa vuốt tựa như ác quỷ, rồi nhào lên người anh.
Tầng tầng lớp lớp quỷ hồn lúc nha lúc nhúc, trông mà hãi.
Cả người Tô Minh như bị nhấn chìm trong đám quỷ hồn.
Có nhiều người nhát gan không dám nhìn cảnh ấy.
"Ha ha ha ha", Trần Thanh Minh hả hê cười ha ha.
Bà ta nhìn thấy từng quỷ hồn mở miệng ra táp về phía Tô Minh, chui vào cơ thể anh! Đúng là hả dạ thật sự!
Trần Thanh Minh biết một khi chúng chui vào trong cơ thể Tô Minh, thì sẽ bắt đầu gặm cắn từ các cơ quan nội tạng trong người anh.