Còn có nhiều người đang có ý định kết bạn với Tô Minh thì lúc này đều bỏ đi suy nghĩ đó.
Trương Thiên Nhẫn đột nhiên lại nói:
“Bởi vì cây cầu Linh Võ chỉ đủ chỗ cho 100 người cùng lên một lúc, còn những người mới tham gia kỳ sát hạch này, vừa hay có 1800 người, cho nên sẽ chia làm 18 nhóm. Còn cụ thể thuộc nhóm thi nào thì phải đợi kết quả bốc thăm, ở đây có 1800 lá thăm, mỗi người rút một lá thăm, nếu nằm trong số từ 1 đến 100 thì sẽ là nhóm thi thứ nhất, từ 101 đến 200 là nhóm thi thứ hai, cứ như vậy suy ra”.
Nhất thời, tất cả những người mới tham dự kì sát hạch này, đều đi về phía Trương Thiên Nhân đứng dưới chân bức tượng Linh Võ kiếm tiên cực lớn, bên cạnh Trương Thiên Nhẫn còn đặt một cái hòm khá to, bên trong có chứa toàn bộ các lá thăm.
“Tất cả có 1800 người thi mới, nhiều hơn so với tưởng tượng của mình”, Tô Minh thầm nghĩ, theo anh được biết, có khoảng gần 100 tầng võ đạo thấp xunh quanh Linh Võ Thành, hay nói cách khác, gần 100 tầng võ đạo thấp đã có 1800 người thi mới, như vậy tính ra bình quân ở một tầng võ đạo thấp cũng đã có hơn 18 thí sinh mới, còn trái đất thì sao chứ?
Trong kỳ sát hạch đợt này lại chỉ có một mình anh tham gia.
Đủ để biết rằng, võ đạo ở tầng trái đất yếu tới mức nào...
Tô Minh tiện tay rút một lá thăm.
“Số 1763? Cũng may đấy”, Tô Minh nhìn lá thăm trong tay.
Thông thường mà nói, càng thi gần cuối sẽ càng may mắn, bởi vì có thể quan sát và học hỏi được một vài kinh nghiệm từ người thi trước.
“Tôi số 14”, Quý Thanh Hoà nói, giọng nói điềm đạm dễ nghe như suối chảy róc rách, thế nhưng, đâu đó vẫn nghe ra được một chút bất mãn, bởi vận may của cô ta không tốt.
“Đánh trận đầu cũng được đấy chứ, khiến mọi người kinh ngạc một phen, tôi tin cô có thể làm được”, Tô Minh khích lệ một câu.
Đúng lúc này, công chúa nhỏ Cổ Kim không biết từ đâu chui ra: “Tô Minh, số bao nhiêu đấy?”
“1763”.
“Hi hi...tôi cũng có số hơn 1700, chúng ta cùng thi vòng 18”, công chúa nhỏ Cổ Kim có chút phấn khích, có thể thi cùng Tô Minh, đến lúc đó, sẽ đích thân ra tay đánh bại Tô Minh, cho nên đương nhiên là cô ta phải vui rồi.
Hoặc có lẽ là do tâm trạng đang tốt, công chúa nhỏ Cổ Kim lại nói tiếp: “Đợi tới khi anh thua trong tay tôi, chỉ cần sau này đi theo tôi, ngày nào cũng như bọn kẻ hầu người hạ làm tôi vui lòng, thì tôi đây đương nhiên sẽ bảo kê cho anh. Còn về chuyện đánh cược giữa anh và Vu Khung, có cược cả mạng cũng không sao, tới lúc đó, anh cứ chơi xấu là được, có tôi đứng ra giúp, Vu Khung cũng không dám làm gì, vì tôi đây cũng có ô dù to lắm đấy”.
Nói rồi, công chúa nhỏ Cổ Kim ngẩng cao đầu, ngâm nga câu hát rồi rời đi.
“Bản tính cô ta cũng không phải là xấu. Chỉ là thích đi bắt nạt người khác, ít nhất, cô ta cũng không có ý muốn giết anh, còn về Vu Khung...”, Quý Thanh Hoà nhìn bóng lưng của công chúa nhỏ Cổ Kim, mà nói với Tô Minh.
Đúng lúc này.